Thế Giới Khác

Chương 14: Hành Trình Đến Độnh Bích Vân (4)



Đúng như tính toán, chỉ hai ngày là họ đã đến thôn Bạch Sa. Nơi này nằm ở gần biển với bãi cát màu trắng. Không khí biển rất trong lành và mát mẻ, khung cảnh cũng đẹp khiến tâm trạng của Lâm Nhật Hòa rất thoải mái.

Từ nơi này có thể nhìn thấy một ngọn núi lớn với bốn đỉnh nhọn, có thể nhận ra đây là núi Bích Vân mà Triệu Tư Dao từng mô tả. Giờ ngọn núi cheo leo đã ở ngay trước mắt, bỗng anh cảm thấy chút lo lắng.

Tất nhiên là Lâm Nhật Hòa đã từng đi leo núi nhưng đó đều là những kiểu núi du lịch có sẵn đường mòn, chẳng có gì là quá vất vả hay nguy hiểm cả. Leo núi kiểu thô sơ như vậy thì là lần đầu tiên.

“Sao thế? Lo lắng rồi à?” Triệu Tư Dao hỏi.

“Làm gì có.” Lâm Nhật Hòa không thừa nhận.

“Thế sao anh run lên thế kia?”

“Tôi run lên vì phấn khích ấy chứ.”

“Thế nào cũng nói được.” Triệu Tư Dao lắc đầu ngán ngẫm. “Tối nay chúng ta sẽ chuyên tâm nghỉ ngơi, ngày mai sẽ leo lên đỉnh núi. Soạn ra những thứ thật sự cần thiết để đem theo thôi, hành lí càng gọn nhẹ càng tốt, những thứ còn lại chúng ta sẽ để lại nhà trọ.”

“Được, nghỉ ngơi thì dễ thôi.” Lâm Nhật Hòa nói.

Sau một đêm khá ngon giấc, Lâm Nhật Hòa và Triệu Tư Dao đã ở dưới chân núi Bích Vân. Triệu Tư Dao nghiêm túc dặn dò “Nghe này, nguyên tắc cơ bản nhất của leo núi là ba vững, một động, chỉ di chuyển một tay hoặc một chân thôi, ba chi còn lại phải bám thật chắc.”

“Điều này thì tôi thừa biết, cô không phải lo.” Lâm Nhật Hòa nói.

“Thứ hai, nếu mệt thì phải nhận, chúng ta sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi. Ở trên núi này nếu anh mà kiệt sức rơi xuống thì không ai cứu nổi đâu.” Triệu Tư Dao nhấn mạnh.

“Tôi biết rồi, đâu thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn được.” Lâm Nhật Hòa gật đầu.

Triệu Tư Dao leo lên trước, Lâm Nhật Hòa theo sau. Quá quen thuộc với rừng núi, Triệu Tư Dao leo lên rất nhanh. Về phía Lâm Nhật Hòa, khi bám vào vách núi anh mới thấy là nó còn khó hơn tưởng tượng. Chỉ mới leo một lúc là tay chân anh đã có dấu hiệu nhức mỏi.

Triệu Tư Dao thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn xem Lâm Nhật Hòa thế nào, thấy tốc độ của anh càng lúc càng chậm. Cô quan sát thấy có một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng nhô ra từ vách đá. Cô liền leo lên đó và gọi lớn “Lâm Nhật Hòa, tới đây nghỉ ngơi đã.”

Sau những nỗ lực khó khăn, cuối cùng Lâm Nhật Hòa cũng tới được đó, anh nằm bẹp ra không nhúc nhích nỗi nữa.

“Đã bảo mệt là phải nói rồi mà.” Triệu Tư Dao cốc đầu Lâm Nhật Hòa.

“Tôi đã mệt lả thế này rồi mà cô còn hành hung nữa.” Lâm Nhật Hòa thanh minh “Tôi định nói rồi ấy chứ, tại cô đề nghị nghỉ trước đấy chứ.”

“Chịu anh luôn đấy, cứ phải làm người ta lo lắng mới được. Chỗ này cũng phù hợp để nghỉ lại, trời cũng sắp tối rồi, leo núi sẽ rất nguy hiểm, cứ nghỉ ngơi tới ngày mai đã.” Triệu Tư Dao nói.

Lâm Nhật Hòa đồng ý rồi nhìn lên đỉnh núi “Leo cả ngày thế mà mới được nửa đường thôi sao?”

“Người không quen thế là giỏi rồi.” Triệu Tư Dao nói “Tôi quên tính đến việc đó, cứ nghĩ là sẽ leo xong trong ngày. Nhưng không sao, chắc mai là tới đỉnh thôi.”

“Vậy là tối nay chúng ta ngủ lại đây à?” Lâm Nhật Hòa thò đầu ra ngoài nhìn xuống, thấy có chút xây xẩm.

“Nhìn xuống dưới làm gì vậy? Run như cầy sấy rồi kìa.”

“Tôi có run đâu. Mà tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây thật à? Lỡ lăn xuống dưới thì sao?”

“Thì đừng lăn.”

Câu trả lời tuy có lý nhưng lại không thuyết phục lắm, Lâm Nhật Hòa cũng không biết phải nói gì. Triệu Tư Dao bảo “Nếu vẫn không an tâm thì tôi có dây thừng đây, buộc người vào vách đá là yên tâm thôi.”

Cạnh tảng đá này có một cành cây, cô buộc dâyt thừng vào đó rồi quấn đầu còn lại quanh eo. Lâm Nhật Hòa cũng làm theo, anh hơi lo lắng “Nếu chúng ta rớt xuống, cái cây này chịu nổi không?”

“Tôi không chắc, thế nên tốt nhất là đừng rớt.” Triệu Tư Dao nói.

Triệu Tư Dao lấy trong túi ra một miếng vải lớn làm chăn, lấy túi hành lý làm gối, nằm xuống sát vách đá, rồi quay sang cảnh báo với giọng đầy đe dọa “Trong lúc tôi ngủ mà anh manh động là tôi sẽ đá anh văng xuống thật đấy.”

“Bấy lâu nay cô có thấy tôi làm gì không cơ chứ? Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Lâm Nhật Hòa đáp.

“Bây giờ khác chứ, tôi biết là mình cũng xinh đẹp và quyến rũ, đàn ông như anh nằm gần thế ai mà biết có kiềm chế nổi không.” Triệu Tư Dao nói.

Lâm Nhật Hòa bỗng giật mình, đến giờ anh mới nhận ra điều đó. Từ trước đến giờ, anh đối với con gái chỉ bắt chuyện và bắt tay là cùng, giờ lại nằm cạnh thế này đúng là có chút xấu hổ.

Nhìn thấy mặt Lâm Nhật Hòa chuyển dần thành màu đỏ, Triệu Tư Dao lại cười lớn “Nhìn dáng vẻ này thì chắc yên tâm là anh không dám làm gì rồi.”

Thế là Lâm Nhật Hòa nằm sát ra mép tảng đá, Triệu Tư Dao thấy thế liền nói “Này, này, làm gì đấy, té thật bây giờ. Nằm sát lại đây nào.”

Lâm Nhật Hòa hơi chần chừ, cô đành vươn tay ra kéo anh lại “Đây là tình huống bắt buộc thôi, chẳng có gì sai hay phải ngại cả, hiểu chứ?”

Tất nhiên là Lâm Nhật Hòa hiểu, nhưng đó không phải vấn đề, anh tự nhủ đêm nay chắc sẽ khó ngủ.