Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 7: Bởi vì tôi yêu em



Sau một hồi đắm mình vào khung trời Tây thơ mộng, ghé qua biết bao cửa hàng sắm sửa thỏa thích, cuối cùng Lập Viễn Sa nắm tay Đài Thái Ngữ dừng lại trước một du thuyền sang trọng.

- "Làm gì nữa đây?"

Đài Thái Ngữ bất ngờ nhìn cô.

Lập Viễn Sa cũng chỉ cười nhẹ rồi buông ra một câu:

- "Lên thôi!"

Hai cô nàng vừa đặt chân lên thì chiếc du thuyền xa hoa cũng bắt đầu hoạt động, lênh đênh trên dòng nước trong xanh mướt mát. Lập Viễn Sa đưa Thái Ngữ vào trong cabin xa xỉ hạng nhất. Nơi này có tầm nhìn hướng ra cả hai bên bờ sông Seine lấp lánh ánh đèn và tại vị trên tầng cao nhất nên có thể vì đó mà thưởng ngoạn được toàn bộ khung cảnh thành phố lúc về đêm cùng với muôn vàn các công trình kiến trúc đồ sộ trong truyền thuyết và hưởng trọn được những cơn gió Paris mát mẻ.

Đài Thái Ngữ tròn mắt thích thú, mở cửa ban công ung dung bước ra ngoài, cô dang rộng hai tay ngẩng mặt lên cao để hưởng trọn cái khoảnh khắc tuyệt vời này.

Lập Viễn Sa từ phía sau ôm lấy Đài Thái Ngữ rút đầu vào hõm cổ cô hít một hơi thật sâu. Thái Ngữ hơi ngạc nhiên xoay vội người lại nghi hoặc:

- "Chỗ này...là cậu đặt sao?"

Lập Viễn Sa lợi dụng thời cơ dùng hai tay vịn chặt vào lan can ép mình sát với Đài Thái Ngữ, khoảng cách giữa hai người hiện tại là bằng không. Lập Viễn Sa nhìn Thái Ngữ bằng ánh mắt nhu tình:

- "Ừm! Đặt cho cậu."

Cái âm vực trầm khàn mị hoặc của Lập Viễn Sa vừa phát ra mà Thái Ngữ cảm tưởng như đang vô vọng vẫy vùng trong trận đuối nước giữa đại dương sâu thẳm vậy, ngột ngạt trong bất lực. Gắng gượng dùng mớ lý trí tồn đọng tận đáy đại não Đài Thái Ngữ mới có thể nâng được hai tay lên mà chắn ngang trước ngực, lắp bắp:

- "Sao...sao lại cho tớ?"

- "Không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"

Dứt lời thấy đôi mắt long lanh của Đài Thái Ngữ vẫn dán lên người mình nghi vấn. Lập Viễn Sa cong môi quay người tiến vào bên trong vỗ tay vài cái ra hiệu. Không mấy chốc nhân viên phục vụ đã đẩy vào một chiếc bánh kem tinh xảo, cùng với một xe đầy ắp thức ăn được trang trí cầu kỳ, bắt mắt.

Còn đang lâng lâng trong niềm xúc cảm, thì giọng hát ngọt ngào của Lập Viễn Sa vang lên đã tức thời kéo cô trở về thực tại. Cái thanh quản biết biến hóa ma mị của Lập Viễn Sa đã khiến không biết bao người ngã gục, hôm nay, ngay tại nơi đây, đúng vào thời khắc này chỉ để phục vụ cho mỗi Đài Thái Ngữ cô. Thật tài tình làm cho người ta xúc động cảm mến mà. Những ca từ da diết cuối cùng vừa kết thúc, Lập Viễn Sa đã nhanh chóng lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền ánh kim tinh nghệ tỉ mỉ đeo lên cho Thái Ngữ, còn không quên ngạo mạn đặt lên gáy cô một nụ hôn dịu dàng:

- "Mừng sinh thần lần thứ 24! Thái Ngữ."

Đài Thái Ngữ đứng hình một lúc lâu sau mới buông lời:

- "Sa. Đã là...lần thứ 9 rồi đúng không?"

- "Đúng là vậy!"

Lập Viễn Sa vẫn say đắm nhìn Thái Ngữ gật đầu, nửa giây cũng không rời.

Đài Thái Ngữ ngập ngừng nói tiếp:

- "Vậy tại sao lần này không phải là ca khúc mừng sinh nhật mà lại là...You only belong to me?"

- "Bởi vì em là của một mình tôi."

Lập Viễn Sa không chút chần chừ mà đáp lời, tuy trên mặt có nét cười nhưng cái chất nghiêm túc trong tông giọng thì chẳng thể nào lấp liếm được.

- "Cậu lại đùa rồi a!"

Vừa nghe Lập Viễn Sa nói Đài Thái Ngữ đã ngượng ngùng đỏ mặt đánh nhẹ vào vai cô mà nhấc chân chạy ra ngoài.

Lập Viễn Sa mang vẻ mặt nghiêm nghị theo Đài Thái Ngữ, bấu nhẹ vào bả vai cô quay lại trực diện với mình:

- "Thái Ngữ, tôi đã có câu trả lời rồi."

Đài Thái Ngữ nghiêng mặt né tránh ánh mắt khác lạ đang chằm chặp vào mình của Lập Viễn Sa mà nhỏ giọng:

- "Trả lời cái gì?"

- "Em dễ chịu khi ở bên tôi là vì tôi chính là điểm tựa vững chắc, mang lại cho em cảm giác an toàn nhất. Và bởi vì em là mảnh ghép hoàn hảo của cuộc đời tôi nên chúng ta mới gần gũi và tôi mới thích ở bên em đến vậy."

- "Viễn Sa..."

Lập Viễn Sa cúi xuống cọ xát chóp mũi tinh tú của mình lên mũi Đài Thái Ngữ mà buông ra từng từ một chậm rãi và rành mạch:

- "Hơn hết là bởi vì...tôi ~ yêu ~ em."

- "Ưm..."

Vừa thành câu trọn ý Lập Viễn Sa đã không đợi được nữa, lập tức áp sát đôi môi mềm mại của mình lên bờ môi anh đào căng mọng của Đài Thái Ngữ mà cuồng nhiệt quấn lấy. Một tay cô giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Đài Thái Ngữ tay còn lại chế trụ phía sau gáy, ép sát Đài Thái Ngữ vào thành lan can cứng rắn, điêu luyện cắn mút dây dưa không rời. Thái Ngữ vì quá bất ngờ cộng với thái độ "hành sự" chuyên nghiệp của cô mà không còn tâm trí nào để phản kháng. Mà nói đúng hơn là Đài Thái Ngữ cũng chẳng muốn kháng cự làm gì nữa vì vốn dĩ cái giây phút đê mê này Thái Ngữ đã mong chờ từ lâu rồi.

Nhìn thân ảnh trước mặt mà ham muốn càng dâng cao, Đài Thái Ngữ liền vòng tay qua cổ cô mà nhiệt tình đáp trả. Hai cánh môi đan vào nhau đến một kẽ hở cũng không có lấy, những thanh âm mị hoặc vì thế nên chỉ có thể phát ra rồi lưu giữ lại nơi cổ họng thâm sâu.

Đến khi nhận ra Đài Thái Ngữ đã cạn cùng dưỡng khí Lập Viễn Sa mới luyến tiếc mà rời ra, ngay tức khắc một sợi chỉ bạc mỏng manh được tạo ra, dưới ánh trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên đỉnh đầu nó càng thêm sáng bóng, dụ hoặc.

Đài Thái Ngữ tranh thủ mà hít lấy hít để khoảng không quý giá, khuôn ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở gấp, phóng ánh dụ tình vào Lập Viễn Sa.

Lập Viễn Sa bị khơi gợi muôn phần, nuốt nhanh ngụm nước bọt, tay giữ lấy hai bên má Đài Thái Ngữ hơi thở gấp gáp:

- "Cho tôi, nha!"