Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 23: Khối Băng



Tôi trở về lớp sau khi mua được ly trà tắc ở căn tin.

Thú thật khi nhìn thấy Lý Diễm An đứng nói chuyện với không khí thì tôi đã rất bất ngờ, có lẽ vì ám ảnh vụ lúc trước của Cao Chí Kiệt nên tôi đã bỏ chạy trong vô thức, giờ nghĩ lại thì có lẽ cô ấy chỉ đang diễn kịch hay gì đó thôi. Dù sao cũng đã sắp tới kỳ thi cuối học kỳ một, sau khi thi xong trường của chúng tôi lại có thêm một phần thi đặc biệt khác để nâng hạ thứ bậc theo thành tích thi đua. Vì đề thi là do hiệu trường đề xuất nên mỗi lần đều khác nhau, không biết đường đâu mà lần, diễn kịch cũng từng nằm trong kỳ thi lên bậc của trường nên có lẽ hotgirl Lý Diễm An chỉ đang diễn tập trước mà thôi.

Tôi bỏ chạy như vậy, không biết có dọa sợ người đẹp hay là không đây.

Vừa bước vào lớp, Trần Minh ngồi ở bàn đầu dãy hai đã rời mắt khỏi quyển sách trên tay nhìn về phía tôi sau đó nở nụ cười châm chọc.

"Về sớm vậy? Tôi còn định hết giờ ra chơi thì đi hốt xác bà đây."

"Hốt xác mà có một mình ông là tôi không chịu đâu nha, gọi thêm anh đẹp trai nào đó cao một mét tám, cơ bụng sáu múi, đẹp trai, men lì tới khiêng xác tôi về thì tôi sẽ nghĩ lại."

Tôi cũng đùa giỡn đáp lại.

"Kiếm đâu ra cho bà? Mơ cũng đẹp quá nhỉ?"

Trần Minh nhìn tôi giễu cợt.

Tôi không nói gì nữa mà bước về chỗ ngồi của mình, quyển truyện trên tay cũng trở nên nhàm chán bị tôi ném vào trong ngăn bàn.

Liếc mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh bị bỏ trống, tôi lại thầm nghĩ về ba năm cấp ba sắp tới chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối hơn, tôi vẫn sớm nên đề phòng một chút, lập ra vài kế hoạch cho những sự kiện có thể xảy ra trong tương lai.

Từ đó đến nay đã đi được nửa chặn đường rồi, tôi không thể thất bại được.

Ở dãy hai bàn cạnh tôi, Mỹ An đang ngồi chép bài trên bảng lên tiếng kéo tôi khỏi suy nghĩ của mình.

"Thanh, mặt bà đáng sợ quá đó."

Giọng nói không có chút gì sợ sệt pha thêm tí đùa giỡn nghe không rõ là đang có gì. Mỹ An quay đầu nhìn tôi nở nụ cười tươi tắn sau khi nhắc nhở tôi khống chế biểu cảm của mình.

Tôi cũng thả lỏng cơ mặt, mỉm cười đáp lại cô bạn của mình: "Ừ, hai nhân vật chính trong truyện mà tôi đọc đang ngược nhau thê thảm, thật sự vui không nổi."

"Tôi bày cách cho khỏi buồn nè, xé quyển truyện đi, nghỉ đọc là hết buồn."

"Lời khuyên thật hữu ích, mai mốt đừng đưa ra lời khuyên nào nữa."

Nói xong cả hai chúng tôi bật cười rồi sau đó thì ai làm việc nấy.

Tôi đưa tay che mặt của mình hít vào một hơi thật sâu, tôi lại không thể khống chế biểu cảm mà bày ra vẻ mặt khó coi, tôi nên tập trung loại bỏ thói quen xấu này mới được, tránh chuốc lấy phiền phức cho sau này.

Tiết học đã bắt đầu sau giờ ra chơi ngắn ngủi, hai tiết cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của Cao Chí Kiệt trở về lớp. Thầy cô giáo đều thắc mắc người ở đâu nhưng ai cũng nói là không biết, ngoại trừ tôi, kẻ đã cố ý để cậu ta lại phía sau. Chắc giờ Cao Chí Kiệt vẫn khốn đốn ở trong mê cung hoa hồng mà không tìm được lối ra.

Mãi đến khi ra về, tôi mới nghe được tiếng hướng dẫn của giáo viên truyền ra từ loa phát thanh của trường, giáo viên đang đứng ở tầng năm quan sát học sinh bị lạc trong mê cung và hướng dẫn người đó đi ra ngoài.

"Đúng rồi, đi thẳng tí nữa, quẹo trái, tôi bảo em quẹo trái em quẹo sang bên phải làm gì?"

Tôi lắng nghe giáo viên hướng dẫn lối ra cho Cao Chí Kiệt trong sự bất lực, có vẻ cậu ta đã đi nhầm hướng vài lần rồi nên giọng giáo viên phát ra từ loa có chút mệt mỏi và muốn từ bỏ, nhưng cô ấy vẫn cố gắng kiên nhẫn đưa ra chỉ thị tiếp theo để kéo Cao Chí Kiệt ra khỏi mê cung hoa hồng.

Nhìn mê cung hoa hồng, tôi bất giác nở nụ cười nham hiểm rồi quay bước đi về nhà.

Ha ha, tôi thật là tội lỗi quá đi mà.

Vừa bước ra tới cổng trường đã thấy đám lớp báo tụ tập trước cổng trường không chịu rời đi, phía sau còn có một nhóm người trung niên ăn mặc sang trọng, mặt nhăn mày nhó đi phía trước, có lẽ là phụ huynh của đám lớp báo bị gọi lên trường vì chuyện của tuần trước. Trong số những đứa lớp báo có vài khuôn mặt quen thuộc, những đứa đã từng đứng trong phòng giáo vụ hôm đó và cả con nhỏ My cố ý làm tôi bị thương. Vẻ mặt của nhỏ My kia tái xanh, khép nép đi phía sau người phụ nữ trung niên, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt của mình.

Vừa liếc nhìn thấy tôi, nhỏ My kia đã trợn mắt nghiến răng với ánh nhìn đầy căm thù, nếu như có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ tôi đã chết hàng chục lần rồi.

Tôi lại bật cười, lờ đi nhỏ và thong thả ra về.

Trở về con hẻm có cây hoa giấy mọc cao tựa như cổng hoa, nhà tôi là ngôi nhà duy nhất có cửa ra vào nằm ở trong hẻm nên đôi khi đi vào con hẻm được bao quanh bởi cây và tường nhà này khiến tôi có cảm giác như lạc vào thế giới khác.

Vừa về tới nhà đã thấy có hai người ở trước cửa thần thần bí bí đưa cho mẹ tôi một cái va li màu đen, còn mẹ tôi thì đưa lại cho họ một bình thủy tinh có chứa những hạt cát màu đỏ lấp lánh, cộng thêm con vật có cánh kỳ lạ mà tuần trước anh ba của tôi bắt được.

Vừa nhìn thấy tôi, bọn họ nhanh chóng giấu những món đồ đó ra sau lưng và quay lưng bỏ đi về hướng đối diện, con đường đặc biệt mà chỉ những khách hàng đặc biệt mới dám đi.

Tôi không lạ gì tình huống này nên không để tâm lắm mà đi vào nhà, sau khi cởi giày ra ném vào tủ đựng thì nhanh chóng lao tới ôm lấy con Mực đang nằm trên sô pha xem hoạt hình.

"Thanh, lên thay đồ rồi xuống ăn cơm con, cái gì mà vừa mới về nhà đã ôm con Mực rồi."

Mẹ tôi cằn nhằn.

Tôi nằm dài trên mình con Mực không muốn nhúc nhích, sau một buổi học sáng thì bệnh lười của tôi lại tái phát. Không muốn làm gì hết, nằm đến hết ngày thì thôi. Đang nằm mơ màng trên bụng con Mực, mẹ tôi tự nhiên chạy ra.

"Thanh, Thanh, con chạy đưa giùm cho mẹ cái này cái coi, hồi nãy người ta quên lấy cái bút rồi."

Tôi lười biếng ngồi dậy, vừa mới liêm diêm đã bị gọi tỉnh, mệt mỏi nhìn một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật trong tay mẹ. Chiếc hộp màu đỏ cùng những dòng chữ khó hiểu màu vàng ánh kim, bên trên còn dán hai lá bùa như không cho phép ai mở nó ra.

Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy mấy món đồ như vậy nên tôi không ngạc nhiên lắm.

Tôi cầm lấy chiếc hộp rồi vỗ vỗ mông con Mực: "Mực, dậy, chở tao đi một chuyến nào."

Con Mực gầm gừ không chịu dậy, tôi phải lay nó hai ba lần thì nó mới miễn cưỡng ngẩng đầu dậy, đứng dưới đất vươn vai như một con mèo lớn xác lười biếng. Sau khi nhìn Mực ngáp một cái dài thì tôi mới chậm rãi leo lên lưng nó, vuốt ve chiếc bờm mềm mại được chăm chút kỹ lưỡng của nó. Tôi có cảm giác như mình sắp chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

"Đi nhanh về nhanh, ăn cơm rồi còn đi học nữa."

Mẹ tôi dặn dò xong thì quay người đi vào trong bếp.

Con Mực phóng một cái, đứng trên bức tường cao hai mét trước sân nhà, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất rồi nghênh ngang bước đi vào sâu trong con hẻm nhỏ. Sâu bên trong con hẻm có một con đường nhỏ dẫn ra đường lớn, ít người biết đến con đường này vì lối đi vừa ngoằn ngoèo vừa nhỏ hẹp, mùi ẩm mốc cùng đám rong bám trên tường khiến người khác thấy khó chịu, chưa nói đến lũ côn trùng nào đó có thể nhảy ra từ bất cứ nơi đâu nên con đường này hầu như không có ai đi qua lại. Vậy nên nó mới thành con đường đi lý tưởng của mấy người trong giới siêu nhiên để tìm đến nhà tôi, họ không thích đi con đường có cây hoa giấy rực rỡ mà cứ chọn đi con đường nhỏ này để đến nhà tôi, tôi từng hỏi lí do thì họ bảo rằng để che giấu danh tính và tạo cảm giác thần bí. Vậy đi vào con hẻm nằm đâu đó ở đường lớn, nơi mà ai cũng biết sẽ dẫn đến nhà đại bàng là che giấu danh tính à. Đôi khi thật không hiểu nổi đám người siêu năng đó.

Con Mực phóng nhanh trên con đường nhỏ hẹp không người, nó dường như không chịu đường mùi ở đây mà cứ khịt mũi khó chịu. Tôi phải vuốt ve an ủi nó cố gắng đi hết con đường này thì nó mới chịu ngoan ngoãn.

Đi được một lúc thì tôi cũng bắt kịp hai con người mua đồ vừa nãy.

"Này, hai cái gì mà người đó ơi."

Tôi cũng chả hiểu mình vừa nói cái gì, hình như một bên não của tôi đã ngủ rồi nên tôi mới nói mấy câu từ khùng khùng như vậy.

Hai người kia quay đầu lại, một người cao lớn trong hai người họ chắn trước mặt người còn lại, ra vẻ cảnh giác. Xem ra là một cặp chủ tớ, người phía sau chắc lại là con cháu của nhà nào đó rồi.

"Cô là con gái của chủ cửa tiệm sao? Muốn cái gì?"

Con Mực dừng lại trước mặt hai người họ, tôi không có thời gian để trò chuyện nên ném cái hộp trong tay về hướng của bọn họ. Người con trai chắn phía trước đề phòng chụp lấy hộp gỗ, vừa nhìn đồ trong tay đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi cung kính lùi về một bước đưa cho người phía sau mình.

"Cậu chủ, là bút hồ lan."

Người con trai phía sau cầm lấy món đồ, sau khi ngắm nghía một lúc rồi mỉm cười, đưa hộp gỗ vào trong không gian nhỏ mà chỉ những người như họ mới dùng được.

Sau khi thấy hộp gỗ biến mất, tôi chọt chọt đầu con Mực ra hiệu cho nó quay về. Cậu con trai kia vừa nhìn thấy vậy thì lại bước lên một bước, lên tiếng giữ tôi lại.

"Chờ đã."

Nhưng tôi thì không chờ.

Tôi cùng con Mực lao thẳng về hướng nhà mà không quay đầu nhìn lại, mấy kiểu kết thân như này tôi quen rồi. Lúc nhỏ cũng có mấy ông chú bà cô nào đó dẫn con của họ tới nhà với ý muốn được làm quen với nhà tôi, anh ba của tôi bị mấy đứa con gái của họ đeo bám, giận dữ trốn ra khỏi nhà mấy lần, còn tôi và chị hai thì ôm con Mực ngồi trong phòng chơi đồ hàng, mặc kệ cho mấy ông chú kia có chạy lòng vòng tìm kiếm.

Thú thật, bọn họ phiền cực.

Vậy nên trước khi họ lên tiếng thì mình nên giả điếc rồi bỏ đi, như vậy mới an ổn được. Lâu dần nhìn mặt đoán ý, chỉ cần ai đó lộ ra vẻ mặt muốn làm thân là tôi sẽ bỏ chạy, cứ như bị ám ảnh tâm lí vậy.

Về tới nhà, tôi nhìn thấy anh Hạo Thiên ở trước cửa nhà nên nhảy khỏi lưng con Mực, đi tới trước mặt anh dò xét. Thường thì khi anh về chắc chắn sẽ đem theo thứ đồ gì đó về, tôi thì lần nào cũng tò mò thứ mà anh mang về, lần này cũng không ngoại lệ mà đi lên xem trước.

"Anh đem cái gì về vậy?"

"Băng."

Anh tôi đưa tay lên, một khối băng màu xanh nhạt còn đang tỏa ra khí lạnh nằm gọn trong tay anh. Khối băng trông như thạch nhũ rất đẹp, màu xanh còn nhạt hơn cả bầu trời, dường như trong suốt và luôn tỏa ra một làn khói trắng lạnh lẽo, điều đặc biệt là nó lại không tan chảy dưới trời nắng mà vẫn giữ được hình dáng ban đầu. Chỉ đứng từ xa thôi mà tôi cũng cảm thấy sự lạnh lẽo đến từ khối băng đó.

Tôi nhìn bàn tay đỏ lên vì bỏng lạnh của anh mà hú hồn, nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy cái rổ ra đưa đến trước mặt anh, hốt hoảng nói: "Anh, bỏ vào đây, mau mau."

Anh tôi bình thản như không, nhẹ nhàng đặt khối băng vào trong rổ. Vừa mới tiếp xúc với làn khói trắng mà khối băng tỏa ra thôi là tôi đã rùng mình vì cái lạnh của nó chứ đừng nói đến việc chạm trực tiếp vào. Anh Hạo Thiên nhà tôi tay không cầm thứ đồ này đi bộ về nhà, vừa nghĩ đến thôi là tôi đã lạnh hết cả sống lưng rồi.

Tôi cầm lấy tay anh xuýt xoa: "Trời ơi, tay anh lạnh hết rồi nè, sao anh không nhét nó vô cặp hay lấy đồ bọc nó lại mà cầm bằng tay không vậy?"

Anh Hạo Thiên không trả lời mà rút tay về, sau đó kéo tôi và con Mực đi vào nhà.

Mẹ tôi thấy tôi về còn cầm theo cái gì đó thì đi tới, biết chuyện anh Hạo Thiên tay không cầm cái khối băng lạnh thấu xương đi về nhà đến mức bị bỏng lạnh thì cuống cuồng chạy đi tìm đồ để thoa lên tay anh giữ ấm, may là nhà tôi có ít đồ chuyên về chữa trị mà chị hai đem theo khi trở về nên có thể cứu được cái bàn tay nặng nghiệp của anh Hạo Thiên, chứ không chắc phải đi vào bệnh viện cưa tay bỏ luôn quá.

Anh Hạo Thiên không nói gì mà cứ lầm lầm lì lì nhìn cái bàn tay của mình, cứ thế rồi đứng dậy đi về phòng.

Tôi và mẹ nhìn nhau không biết nên làm gì, cũng không phải lần đầu thấy anh như vậy nhưng vẫn không biết nên làm sao cho phải.

Tôi ôm cái rổ đựng cục băng lạnh ngắt kia nhìn mẹ: "Cái này làm sao đây mẹ?"

Mẹ tôi vui vẻ mỉm cười: "Để mẹ kiếm cái thùng xốp rồi bỏ vô ướp lạnh cá với thịt cho đỡ tốn điện."

Thấy mẹ cầm cái rổ đi vào trong bếp, biết mẹ không nói đùa nên tôi có hơi cạn lời. Tôi có nên nói với mẹ là cái khối băng đó nhìn cực kỳ có giá trị không, nhìn nó cứ như băng sơn ngàn năm không tan trong mấy phim kiếm hiệp vậy, kiểu như nó có công dụng gì đó rất là thần kỳ mà ai ai cũng thèm muốn ấy, vậy mà mẹ tôi lại đem đi ướp lạnh cá với thịt, như vậy không phải quá lãng phí à.

"Mẹ, sao mẹ không đem làm máy lạnh cho đỡ tiếc? Nó mát thế kia mà?" Tôi hét lớn.

"Bậy mày, để mẹ ướp cá, cá để trong tủ lạnh miết giờ tanh quá, đem để ở ngoài cho đỡ tốn thời gian dọn dẹp."

"Vậy mẹ chặt một khúc nhỏ cho con đi, con đem lên phòng làm máy lạnh."

"Chặt khúc nào? Xuống đây tự chặt."

Tôi vui vẻ đi xuống dưới bếp, giờ khỏi bật máy lạnh mà phòng tôi vẫn mát mẻ như thường, hơi bị khoái đó nha. Thế nhưng đó là khi tôi chưa nhận ra sự "mát mẻ" của cuối đông đầu xuân. Thật là quyết định sai lầm.