Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 28: Cuộc Hẹn



Sau khi gửi xe xong, Bùi Thị Mỹ An lon ton chạy tới chỗ của ba đứa chúng tôi, tỉnh như ruồi hất tay hai người kia ra vừa kéo tôi đi vừa nói: "Bỏ ra, bé này là của chị."

Tôi quay đầu nhìn hai người sau lưng, bọn họ không dám đi theo sau nữa mà chỉ đứng đó nhìn theo, hình như là sợ cái chức phó lớp của Mỹ An nên không ai dám làm gì.

Nhưng thoát được một lần thì không thể thoát được lần hai, có khi tôi nên đu bám theo Mỹ An để tránh rắc rối thì hơn.

Hai tiết đầu trôi qua trong sóng gió, cả lớp như bị bỏ bùa mà trở nên lạnh lẽo, không ai hó hé một câu gì, cũng chẳng ai đưa tay lên phát biểu, chỉ giữ một không gian im lặng đến phát sợ.

Tiếng trống ra chơi giải thoát tôi khỏi bầu không khí đáng sợ này vang lên, tôi vừa thở ra một hơi thì Lý Diễm An đã quay đầu xuống nhìn tôi, tay nắm lấy tay tôi như giành giật trước.

"Thanh, nói chuyện với mình một chút đi."

Tôi nhanh chóng đưa hai tay nắm lấy bàn tay của Lý Diễm An, bí mật nhét vào trong tay cô ấy một tờ giấy, miệng giả vờ đáp lại một tiếng: "Ừ."

Nhưng rồi Cao Chí Kiệt đứng dậy kéo tôi đi ra khỏi lớp, tôi thì dùng cả cơ thể để phản kháng nhưng bất thành. Cậu ta lén dán thứ gì đó màu đỏ lên mu bàn tay của tôi, sau đó cơ thể tôi như bị điều khiển mà ngoan ngoãn đi theo sau cậu ta.

"Đồ quỷ nhỏ, mày làm gì bà?"

Tôi giận dữ hét lên.

"Hửm? Cô đi theo tôi chi vậy hả?"

Cậu ta quay đầu nhìn tôi, làm ra vẻ mặt rất bất ngờ, nhưng khóe miệng lại không theo khống chế mà hơi cong lên tạo thành một nụ cười đắc ý.

Tôi tức giận nhưng không thể làm gì, quay đầu nhìn trong lớp định kêu ai đó kéo mình về thì Cao Chí Kiệt sát tới bên tai, nhỏ giọng thì thầm.

"Chuyện của giới siêu nhiên, không được tiết lộ ra ngoài, làm loạn thế giới thực thì sẽ bị truy nã đó."

Nói rồi, cậu ta lại đắc ý quay đầu đi trước, cơ thể tôi theo sự khống chế của cậu ta cưỡng ép đi theo sau lưng, tôi giận tới mức mặt mũi biến dạng khó coi, dọa cả bạn học đi ngang qua rùng mình lùi lại mấy bước.

Lúc này, Cao Chí Kiệt cao hứng châm thêm miếng dầu lửa: "Cô có biết trong giới pháp sư có một tộc chuyên thu phục quỷ, yêu để làm nô bộc cho mình không? Có lần tôi tham gia tỉ thí với các pháp sư non của tộc khác, tôi từng đụng độ một con yêu thú, mặt của nó thật sự rất giống cô bây giờ, về nhà hỏi lại ba mẹ xem xem cô có chị em sinh đôi gì không, hay cơ bản là con rơi con rớt nhặt đại ở đâu đó về, chứ tôi thấy cô không phải con người đâu."

Tôi bặm môi trợn mắt trừng cậu ta, cái thằng này hình như chán sống lắm rồi, cái nết như cục nâu nâu trong nhà vệ sinh vậy, đồ cà chớn.

Cao Chí Kiệt lại vui vẻ hơn, nụ cười trên môi cũng tươi như hoa: "Đừng giận, cô càng giận thì càng giống con yêu thú kia, tôi không nhịn cười được."

"Cứ cười đi em, chị đây không ngại nếu em cười lồng lộn, ói cả ruột, gan, phèo, phổi, rồi nằm lăn đùng ra chết đâu." Tôi nghiến răng nói.

Thấy tôi cay cú, cậu ta càng hả hê mà bước đi phía trước.

Không biết ý định của cậu ta là gì, nhưng Cao Chí Kiệt như dắt chó đi dạo mà dẫn tôi đi một vòng quanh trường, đi tham quan cả khuôn viên hoa lệ mà cậu ta từng thấy tò mò, rồi đi xuống căn tin mua đồ ăn thức uống, xong lại đi lòng vòng quanh khu giáo vụ rồi bọc ra sau đằng trường.

Đứng trước bức tường cao hơn ba mét, trên cao còn có hàng rào nhọn cùng gai hoa hồng như một tuyến phòng vệ đầy nguy hiểm, trên bức tường còn bám một lớp rêu mỏng càng khiến nó trở nên đáng sợ.

Cao Chí Kiệt khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nghiên cứu bức tường kia.

"Này, tường này cao bao nhiêu?"

"Nó dày cỡ hai mét."

Cao Chí Kiệt nhăn mày quay sang nhìn tôi, tôi không quan tâm mà nhìn lên bức tường hoa hồng vờ như chẳng biết gì.

Sau một lúc cậu ta nói tiếp: "Bên trên chỉ có hàng rào vậy thôi à?"

"Được xây theo thiết kế tường thành thời xưa."

Không giải đáp được thắc mắc mà mình muốn biết một cách dễ hiểu, Cao Chí Kiệt khó chịu lườm tôi, còn tôi vẫn thoải mái nhìn bức tường kia không để ý đến cậu ta.

Trống đánh vào tiết, Cao Chí Kiệt gỡ tờ giấy đỏ dán trên tay tôi xuống rồi quay đầu đi về lớp. Tôi bây giờ dù không muốn nhưng vẫn phải bắt buộc đi theo sau cậu ta như con chó vậy, chân ngắn, không đi nhanh bằng cậu ta được.

Buổi tối sau một ngày học đầy mùi thuốc súng.

Đi ra từ nhà tắm với mái tóc ướt đẫm và chiếc khăn lau tóc màu be, tôi đi về giường rồi cầm lấy điện thoại đặt trên bàn bên cạnh và xem tin nhắn vừa được gửi tới.

Không tên: "Xin chào."

Tôi nhìn tin nhắn rồi nhắn lại: "Lý Diễm An?"

Không tên: "Ừm, là mình."

Không tên: "Chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện được chứ?"

Tôi vừa lau tóc vừa đọc tin nhắn trong điện thoại, rồi nhắn lại địa điểm gặp mặt.

Vào buổi ra chơi của tiết học chiều, tôi nhân lúc Lý Diễm An nắm tay mình mà nhét vào trong tay cô ấy một tờ giấy nhỏ, trong đó ghi số điện thoại của tôi. Vì tôi biết Cao Chí Kiệt chắc chắn sẽ không chịu buông tha dễ dàng nên mới làm vậy, đúng như tôi mong muốn, cậu ta hoàn toàn không để ý đến việc tôi nhét giấy vào tay Lý Diễm An.

Chọn một bộ đồ thoải mái trong tủ đồ, tôi chuẩn bị đơn giản rồi bước ra khỏi phòng.

Anh của tôi vừa từ tầng dưới đi lên, thấy tôi chuẩn bị ra ngoài thì hỏi: "Không đem túi xách à?"

"Không, em đi gần nhà thôi, chút em về liền." Tôi đáp.

Quán cà phê gần nhà của tôi vào mỗi ngày tuần đều vắng như bị trúng lời nguyền vậy, từ sáng đến tối mà quán chỉ đón được có ba đến bốn khách vào thứ hai, thứ ba mỗi tuần mà thôi, vậy nên nếu muốn nói chuyện về trường học thì hôm nay là thời điểm thích hợp nhất để hẹn ở quán đó rồi.

Tôi vào quán và chọn góc khuất trên tầng hai, gần cửa sổ. Khoảng chừng mười mấy phút sau, Lý Diễm An đã mặc trên người chiếc váy màu lam nhạt đi lên đến, cả người đều toát ra vẻ đẹp của nữ thần khiến nhân viên trong quán đều trầm trồ nhìn cô ấy.

Nhìn thấy tôi ngồi trong góc, Lý Diễm An từ từ bước tới, có chút ngại ngùng nhìn tôi: "Xin lỗi, mình đến có trễ quá không?"

"Không, tôi cũng vừa mới đến thôi à."

Nghe vậy, Lý Diễm An có chút thả lỏng mỉm cười, từ từ ngồi xuống đối diện với tôi.

"Chuyện mà mình muốn nói, có chút khó hiểu, đúng hơn là nó rất khó tin."

Lý Diễm An trong lòng căng thẳng, giọng nói cũng có chút run rẩy không giống lúc nãy.

Tôi nhận ra điều đó nên lên tiếng để cô ấy bình tĩnh lại một chút.

"Từ từ nói, ở đây chỉ có hai đứa tụi mình thôi, không cần gấp gáp quá đâu."

Lý Diễm An im lặng cúi đầu.

Tôi uống ly cà phê mà mình gọi ra, kiên nhẫn chờ đợi điều mà cô ấy sắp nói ra, hoặc đúng hơn là đang đợi cô ấy xác nhận suy nghĩ của tôi là đúng hay sai.

Tôi đã có suy nghĩ của riêng mình về việc cô ấy sắp sửa nói với tôi cũng như điều cô ấy muốn tôi làm.

Ngày hôm qua ở mê cung, tôi bắt gặp cô ấy nói chuyện với không khí, sau đó tôi dùng mọi lí do để trốn tránh một sự thật mà tôi không muốn biết, cũng như việc tôi không muốn đào sâu vào bí mật của ai đó. Nhưng sâu trong lòng tôi đã ngầm thừa nhận, có lẽ cô gái trước mặt tôi đây đang có siêu năng lực gì đó nên mới phải lén lút làm vậy. Tôi còn thầm mong là không phải, thà rằng Lý Diễm An bị tâm thần phân liệt hay đa nhân cách gì đó thì hơn, hay đơn giản chỉ là thích nói chuyện một mình như một cách tự chữa lành cho chính mình chứ không phải là siêu năng gì đó như gia đình tôi.

Siêu năng lực bộ là cá hay rau ngoài chợ hay gì, ra lựa lựa một lúc là có một người mang siêu năng đùng một phát xuất hiện, bộ siêu năng lực đang bị bán hạ giá ở đâu đó mà tôi không biết à?

Tôi có chút giận dỗi nhăn mày, thứ tôi muốn có mà không được, người xung quanh lại có như một lẽ dĩ nhiên để chọc tức tôi, ai cũng như ai, từ anh đẹp trai lén lút tuần trước tới nữ thần hoa khôi công chúa của trường, chắc mai mốt lại lộ ra bà hàng xóm cũng có siêu năng lực quá.

Khoan đã, hình như mấy người mang siêu năng lực đều là trai xinh gái đẹp thì phải, điểm danh mấy gương mặt có siêu năng lực tôi từng nhìn thấy thì hình như chẳng có ai có vẻ ngoài dưới trung bình cả. Cao Chí Kiệt này, anh đẹp trai lén lút vào trường anh của tôi này, ba mẹ của tôi cũng tính là người có vẻ ngoài trên trung bình, chị hai Đinh Mỹ Lệ và anh ba Đinh Hạo Thiên của tôi nữa này, cộng thêm bé út Ngọc Diệp đang học ở đâu đó của nhà tôi nữa này, đâu có ai có vẻ ngoài dưới trung bình đâu, siêu năng lực này nhìn mặt mà chọn chủ à? Nó chắc chắn là nhan khống rồi, toàn lựa người đẹp đẹp thôi.

Trong lúc tôi thả hồn theo mây theo gió, Lý Diễm An đấu tranh nội tâm xong cũng lấy hết can đảm và dũng khí nhìn tôi.

"Nghe qua có vẻ hơi khó tin, có chút hoang tưởng nhưng mà, mình, mình thật sự.."

Cô ấy vừa hồi hộp vừa sợ hãi đến mức nói không rõ ràng, tôi im lặng lắng nghe cô ấy nói mà không cắt ngang, chỉ sợ lại khiến cô ấy thêm căng thẳng.

"Mình, mình thật sự, thật sự có thể, nhìn, nhìn thấy mấy thứ không phải người, như, như là ma quỷ vậy."

Lý Diễm An nói xong liền mím môi im lặng như đang đợi phán xét từ tôi. Cơ thể của cô ấy run rẩy và rụt vai lại, dáng vẻ thiếu tự tin và sợ hãi như con thú nhỏ bị dồn ép vào góc tường không chỗ nào chạy thoát ra và đang run rẩy đếm từng giây phút mà kẻ săn mồi đến giết mình.

Lời cô ấy nói cũng như xác nhận điều tôi nghĩ, nhưng tôi không muốn dễ dàng tin tưởng những lời lẽ ấy, lỡ đâu chỉ là hoang tưởng của Lý Diễm An mà thôi thì sao. Nhưng nếu cô ấy nói thật, thì những gì cô ấy phải chịu đựng từ nhỏ đến lớn chắc chắn không nhẹ nhàng chút nào, nhìn dáng vẻ thiếu tự tin và sợ hãi đó, tôi ít nhiều đoán được những gì cô ấy đã trải qua, vậy nên để cô gái nhỏ ấy không quá hoảng sợ, tôi không nên để lộ cảm xúc gì quá lạnh nhạt nhưng cũng không được tỏ ra quá hứng thú.

"Nói thật tôi cũng không có định kiến gì đâu, nhưng mà bà có biết trên đời này có mấy đứa trẻ bị nhiễm game với phim ảnh rồi tự nhận mình là siêu anh hùng không? Làm sao để tôi tin bà được? Hơn hết là nói như vậy với tôi thì có ít gì? Tôi đâu giúp được bà."

Lý Diễm An giật mình khi nghe tôi nói vậy, cô ấy hoảng loạn không biết nên nói gì mà nhìn xuống mặt bàn lạnh lẽo. Tôi không thúc giục một người đang dùng hết sự cố gắng để thổ lộ bí mật của mình, tôi vẫn kiên nhẫn chờ cô ấy.

Lý Diễm An bấu chặt hai tay của mình, nhỏ giọng ấp úng: "Xin lỗi, mình, thật sự thì mình không biết nên nói sao cho bạn tin mình, nhưng những gì mình nói đều là thật, bọn họ, ý mình là những bóng ma luôn quấy phá mình, bọn họ sẽ không chịu nói thật, vậy nên nếu bạn muốn mình hỏi bọn họ về những việc đã xảy ra bên cạnh bạn thì không thể.."

Cô ấy nghẹn ngào, kìm nén lại cảm xúc của mình.

Tôi cũng không định nhờ cô ấy hỏi mấy hồn ma về việc riêng tư của mình, nhưng có vẻ như cô ấy đã từng gặp điều đó một lần rồi nên mới nói với tôi như vậy.

Đột nhiên, Lý Diễm An nhìn tôi.

"Nhưng mình biết bạn không phải người xấu, ít nhất theo mình thấy thì là vậy."

Tôi bất ngờ trước câu nói đó, tò mò hỏi lại: "Sao bà nói vậy?"

Lý Diễm An tỏ ra dè chừng, nhìn ra sau lưng tôi: "Thật ra hai chúng ta đều biết đây không phải lần đầu tiên hai đứa gặp mặt, từ mấy năm trước mình đã nhìn thấy bạn ở lớp chồn rồi, ấn tượng về bạn rất sâu đối với mình."

"Là sao?"

Lý Diễm An lại lắp bắp: "Mình nói rồi, mình thấy những hồn ma, và bạn, Đinh Phương Thanh, so với những người khác, số lượng linh hồn đi theo sau bạn rất nhiều, giống như một đội quân vậy, bọn họ luôn ở cạnh bạn như muốn nói điều gì đó với bạn vậy."

Tôi rùng mình, không khống chế được biểu cảm mà lộ ra vẻ mặt khó coi. Tôi nên đoán trước được việc này mới phải, lại là sự bất cẩn của tôi rồi.

Bị cô ấy thấy được rồi.