Thế Giới Song Song

Chương 1



Có một chàng trai đã 28 tuổi, anh đang làm cho một công ty bất động sản ở mảng marketing. Anh đang ở tại một nhà trọ ở vùng nội thành. Đấy là Jack!

Anh là một người rất tốt bụng, rất biết yêu thương gia đình và mọi người xung quanh, tuy chưa có bạn gái nhưng anh đã thề với lòng nhất định sau này anh sẽ cho vợ và con một cuộc sống hạnh phúc, sẽ chăm lo cho họ từng li từng tí. Nhưng khổ nỗi, Jack là một người tính tình thuộc kiểu vô kỷ luật nên sự nghiệp mãi không thể thăng tiến nổi dù đã làm cho công ty hiện tại được 5 năm. Sếp của anh luôn luôn phải nhắc nhở về thời hạn nộp hồ sơ, nhưng bù lại anh làm việc rất có chất lượng, sếp rất hài lòng với những bản hồ sơ của anh nên dù không thăng chức ông ấy cũng không có ý định đuổi việc Jack.

Khuya nọ, đã là 2h sáng, Jack vẫn đang dán mắt vào laptop để hoàn thành công việc. Mai đã là ngày deadline vậy mà giờ đây anh vẫn còn ngồi cặm cụi làm. Jack với tay lấy cốc cà phê nhưng cà phê trong cốc đã cạn từ khi nào. Anh đành đứng dậy đi rót thêm cà phê, cà phê chính là bảo bối hữu hiệu cho Jack trong những đêm như đêm nay.

Trong đêm tối tĩnh mịch, không gian yên tĩnh khiến những ai nhát gan chắc sẽ rợn tóc gáy. Jack đang mê mẩn nhìn từng giọt cà phê trĩu xuống, hòa vào cốc cà phê sánh đậm tạo những đợt rợn sóng, mùi thơm thoảng nhẹ như đang vuốt ve anh, Jack đang đắm chìm trong một khoảnh khắc thư giãn lạ thường. Một lúc sau, cuối cùng cũng rót xong ly cà phê và anh cũng đã chịu dứt ra thứ cảm giác dễ chịu đó, có lẽ nếu không phải làm báo cáo gấp anh sẽ còn đứng đó tận hưởng rất lâu nữa.

Jack cầm trên tay cốc cà phê, đi về hướng căn phòng ngủ, đi ngang qua chiếc tủ quần áo có gắn một tấm gương, Jack cảm thấy có gì đó kì lạ. Jack đứng lại rồi nhìn kỹ, bất ngờ khi trong tấm gương không phải hình ảnh phản chiếu mà là một đám bụi mờ như làn khói, có vài đóm sáng xuyên qua le lói. Jack cứ ngỡ vì thức khuya mà mắt bị lem nhem chăng? Nhưng dù anh có dụi sưng cả mắt, hình ảnh trước mắt cũng không mất đi, thật sự Jack đã không nhìn nhầm. Anh hoang mang một lúc rồi từ từ thử đưa tay sờ vào tấm gương, bất ngờ là tay anh có thể xuyên qua tấm gương một cách dễ dàng. Từ nhỏ Jack đã là một người rất tò mò với những sự kiện bí ẩn, anh sẽ trở nên rất thích thú và cảm giác được kích thích khi nghe qua những câu chuyện ly kỳ không lời giải đáp, nếu không vì phải lo cho bố mẹ thì anh sẽ từ bỏ hết những việc cơm áo gạo tiền chán phèo như hiện tại để chu du đó đây, tìm kiếm cơ hội được dấn mình vào những trải nghiệm đối với anh là thú vị, biết đâu bản thân sẽ được trực tiếp trải qua những điều bí ẩn mà khoa học cũng phải bó tay. Vì lẽ đó, bây giờ anh thật sự rất muốn biết bên kia tấm gương là gì. Một khu rừng nguyên sinh rậm rạp? Một cánh đồng lúa mì trải dài mênh mông tưởng chừng như vô tận? Một ngôi nhà hoang ma quái và cổ kính? Một dải thiên hà giữa vũ trụ bao la?

Chần chừ suy nghĩ một hồi, Jack quyết định nhắm mắt, nín thở, bước hẳn qua bên kia tấm gương, anh sẽ không hối hận với lựa chọn này dẫu phía bên kia có là chốn yên bình như thiên đường hay lênh láng máu me như địa ngục. Cả cơ thể Jack dần dần xuyên qua rồi mất hút trong tấm gương.

Jack cảm giác chân mình đã đặt xuống một mặt phẳng, anh nhắm tịt mắt vì cảm giác có những luồng sáng đang chiếu thẳng vào mắt, dần dần cảm giác dễ chịu hơn nên anh cẩn thận he hé mở mắt, bất ngờ thay khi nơi anh đang đứng chẳng phải kỳ dị hay quái gở gì cả mà ngược lại hết sức quen thuộc, đây chính là hành lang công ty của anh. Jack bối rối hồi lâu vì dường như việc này đã nằm ngoài dự đoán của anh, đây cũng không phải cánh cửa nối tới công ty của Jack bởi hiện tại nơi anh đang đứng là ban ngày, dù tấm gương của anh có là một "cánh cửa thần kỳ" thì lẽ ra thời gian cũng sẽ không thay đổi nhưng đằng này..

Anh đột nhiên trông thấy những người đồng nghiệp quen thuộc của mình, Jack vội chạy tới hỏi thăm, dự tính sẽ dò la xem rốt cuộc đây là khi nào, họ có nhận ra anh không và có điều gì kỳ lạ không. Nhưng khó hiểu là họ đã cư xử với Jack rất lạ, cách nói chuyện rất lịch sự và có thái độ kính trọng, hình như còn có chút ngạc nhiên.

"Dạ chào ngài! Chúng tôi rất xin lỗi vì đã không chuẩn bị đón tiếp chu đáo khi ngài đến thăm, thật tình là chúng tôi không nhận được thông báo gì về việc ngài sẽ đến công ty chúng tôi. Nhưng có lẽ đây là chủ ý của ngài? Mời ngài vào phòng ngồi uống trà, chúng tôi sẽ mời chủ tịch ra tiếp chuyện ngay ạ!"