Thế Giới Trong Suốt

Chương 19: Người tuyết



Đàm Tông Minh có rất ít sở thích, nếu cẩn thận tính lại thì cũng chỉ có một cái là sưu tầm. Anh thích sưu tập đồ sứ, đặc biệt là đồ sứ thời nhà Tống. Không giống như một số người giàu không có việc gì làm là lấy chén vại trang trí gà để uống rượu trắng, Đàm Tông Minh rất kín tiếng về sở thích của mình, ít ai biết rằng anh đã cho xây hẳn một phòng trưng bày lộ thiên trong biệt thự của mình để trưng bày những món đồ sứ mà anh đã dày công sưu tầm. Lần đầu tiên anh đưa Triệu Khải Bình đến biệt thự, bác sĩ Tiểu Triệu đã cảm thán khi nhìn thấy mái nhà theo thiết kế tháo mái, sau đó lắc đầu thở dài: “Có tiền thật là tốt.”

Tác phẩm chất lượng cao của ngũ đại danh sứ đều được Đàm Tông Minh sưu tầm, Triệu Khải Bình không có hiểu biết sâu về khía cạnh này, nhưng xét từ góc độ ánh sáng, kiểm soát nhiệt độ, độ ẩm và cách trưng bày thì phòng sưu tập tư nhân của Đàm Tông Minh đã hoàn toàn đánh bại hầu hết các bảo tàng cỡ nhỏ.

Triệu Khải Bình bị thu hút bởi bộ sứ men xanh đặt ở giữa phòng trưng bày. Thời tiết ngày hôm nay không được tốt lắm, sứ men xanh toát ra ánh sáng ấm áp và bình lặng dưới ánh đèn vừa sáng vừa ảm đạm. Triệu Khải Bình đứng trước bộ sứ men xanh một lúc lâu không lên tiếng.

Đàm Tông Minh mời cậu đến uống trà trong sân. Đây là lần đầu tiên Triệu Khải Bình đến nhà riêng của Đàm Tông Minh nên không tránh khỏi hơi tò mò. Cách trang trí của biệt thự không hề giống với ngôi nhà cũ thiên về phong cách phương Tây, ngược lại giống như đã từng tham khảo thiết kế nhà vườn hơn. Hoa và cây cối sum suê, nước chảy vây quanh, trong sân đặt những ngọn đèn đá nhỏ.

“Thế nào, nơi này có khác với những gì bác sĩ Tiểu Triệu tưởng tượng không?” Đàm Tông Minh vừa hỏi vừa rót trà cho Triệu Khải Bình.

“Cũng được, không khác lắm so với tưởng tượng của tôi.” Triệu Khải Bình cầm tách trà, suy nghĩ một lúc: “Nếu như chấm theo thang 100 điểm, có lẽ tôi có thể hình dung ra được 80 điểm.”

“Hai mươi điểm còn lại thì sao?” Đàm Tông Minh hỏi.

“Tôi không ngờ anh lại giấu một phòng triển lãm lớn như vậy.” Triệu Khải Bình chỉ tay lên trời: “Còn tháo hết toàn bộ mái nhà.”

Đàm Tông Minh cười: “Thực ra cũng chỉ là “trông bầu vẽ gáo” mà thôi. Khi còn ở Mỹ, tôi đã gặp được một nhà sưu tập người Nhật, ông ấy nói với tôi rằng độ bóng đẹp nhất của đồ sứ là khi ở dưới ánh sáng tự nhiên, thời tiết khác nhau thì đồ sứ sẽ thể hiện các trạng thái khác nhau, tôi cũng chỉ bắt chước theo người ta thôi.”

Triệu Khải Bình gật đầu, chậm rãi uống một ngụm trà.

Đàm Tông Minh nói: “Có vẻ cậu rất thích bộ sứ men xanh đó, đứng xem nó rất lâu.”

Triệu Khải Bình khẽ cười: “Bởi vì trông rất đẹp, là kiểu đẹp có thể bắt lấy ánh mắt của người khác dù chỉ nhìn thoáng qua.” Cậu nhìn chằm chằm vào nước trà màu hổ phách trong tách, dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Giống như, giống như cảm giác nó vẫn luôn chờ đợi anh. Đẹp đến mức đáng sợ.”

Giống như một ngàn năm và một giây cũng chỉ trong một cái chớp mắt.

Đàm Tông Minh cười nhạt, không nói gì.

“Chủ tịch Đàm, anh cứ nhìn tôi mà không nói gì như thế này làm tôi áp lực lắm đấy.” Triệu Khải Bình giả vờ thoải mái xoay nhẹ tách trà, trong trà có hình ảnh phản chiếu của Đàm Tông Minh.

“Ngại quá.” Đàm Tông Minh nói: “Chỉ là bỗng nhiên tôi nghĩ đến cảm giác mà cậu và món đồ sứ men xanh đó cho tôi, nói như thế nào nhỉ, cảm giác rất giống nhau.”

Triệu Khải Bình hơi ngây người rồi bật cười thành tiếng: “Cảm ơn chủ tịch Đàm đã cất nhắc, anh nghĩ về tôi tốt quá rồi đấy, cùng lắm thì tôi cũng chỉ là sứ Famille Rose thôi.”

Đàm Tông Minh chậm rãi lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ nửa thật nửa nghiêm túc, nhưng nụ cười lại không hề biến mất: “Bác sĩ Tiểu Triệu, tôi không nói đùa.”

Đã một tuần kể từ khi xảy ra vụ ôm nhau trên núi. Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình đều ăn ý không đề cập đến cái ôm kia, như thể đó chỉ là một tai nạn nhỏ trên đường lên núi. Hai đứa trẻ nhanh chóng lên máy bay trở về, tình hình của ông cụ tuy tốt xấu thất thường nhưng nhìn chung cũng đã ổn định, cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường. Nhưng Triệu Khải Bình biết có điều gì đó đã thay đổi mãi mãi, chỉ là cậu vẫn không thể xác nhận bản thân có đủ dũng khí để đối mặt với điều đó hay không.

Bạn đã nhìn thấy mọi thứ. Bạn phải yêu thôi. Không thể chờ đợi, không thể trì hoãn nữa.

Đợi đến khi bạn nhận ra cảm xúc này quá sâu thì cũng đã quá muộn rồi.

Tảng đá kia đã đè dưới đáy lòng bạn mãi mãi.

Triệu Khải Bình đột ngột đứng dậy, treo chiếc khăn quàng cổ đã cởi ra trên cổ tay, dáng vẻ áy náy nói với Đàm Tông Minh: “Cũng đã muộn rồi, ngày mai tôi phải trực ban nên về trước.”

Đàm Tông Minh cũng không cậu giữ lại, chỉ kêu Triệu Khải Bình đợi một lát, anh có món đồ muốn đưa cho Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình đứng chờ trong sân một mình. Đây là một đêm yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách vô cùng trong trẻo. Triệu Khải Bình cũng cảm thấy trong lòng như có một dòng sông đang chảy qua. Cậu quàng chiếc khăn lên cổ một cách tùy tiện. Đây là chiếc khăn Đàm Tông Minh tặng cho cậu, cũng chẳng thể nói rõ được là cậu cố ý hay vô tình lấy trúng chiếc khăn này khi đi ra ngoài.

Khăn quàng cổ của Đàm Tông Minh, sân của Đàm Tông Minh, nhà của Đàm Tông Minh. Ở nơi này đâu đâu cũng có hơi thở của Đàm Tông Minh, khiến cậu muốn thoát ra khỏi đây ngay lập tức.

Ngày hôm ấy lúc ở trong sơn cốc, chính bản thân cậu cũng không có đáp án để trả lời cho câu hỏi tại sao cậu lại muốn ôm Đàm Tông Minh. Hoặc là, cậu vẫn chưa thể công bố câu trả lời này.

Gần 30 năm cuộc đời, Triệu Khải Bình đã sống một cuộc sống mà nhiều người mong đợi, không để người khác có cơ hội lo lắng cho cuộc sống của cậu. Cậu cũng không phải kiểu người nổi bật “gặp sao hay vậy”, nhưng cậu cũng chưa từng gặp phải chuyện gì đáng giá để bản thân phải phản bội lại những gì kinh sách đã dạy.

Cần rất nhiều sự can đảm để từ bỏ bản kế hoạch cho một cuộc sống hạnh phúc, hướng tới một tương lai rộng lớn mênh mông nhưng không biết trước.

Bát tự còn chưa xem, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Triệu Khải Bình thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn đèn trên tầng hai. Không biết Đàm Tông Minh đang tìm thứ gì mà mất nhiều thời gian như vậy.

Điện thoại di động trong túi áo khoác rung lên, Triệu Khải Bình lấy điện thoại ra xem, là cha Triệu gọi tới. Cậu đang định nghe máy thì Đàm Tông Minh đã từ dưới bóng cây trúc bước tới. Triệu Khải Bình cúp điện thoại, định chờ đến khi lên xe sẽ gọi lại.

“Lần trước đã nói rồi.” Đàm Tông Minh bước đến trước mặt Triệu Khải Bình, đưa cho cậu một chiếc hộp: “Bồi thường máy ảnh mới cho cậu.”

Triệu Khải Bình mở hộp ra, hóa ra bên trong là một chiếc máy ảnh cùng loại với cái mà dượng đã tặng cho cậu.

Cậu không nhịn được cười: “Thật ra cũng đâu có ép hỏng, lần trước chỉ là nói đùa thôi.” Cậu đóng kín hộp trả lại cho Đàm Tông Minh, nhưng Đàm Tông Minh không nhận.

“Vậy cứ coi như đây là khoản tạm ứng cho lần bồi thường tiếp theo.” Một nụ cười giảo hoạt ẩn hiện trong mắt Đàm Tông Minh.

Triệu Khải Bình nhận ra ý của anh, da mặt cậu nóng lên như bị bỏng: “Được rồi, tôi nhận. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi đây.”

“Chờ một chút.” Đàm Tông Minh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Triệu Khải Bình, chỉ vào ngực Triệu Khải Bình: “Khăn quàng cổ còn chưa mang xong mà.”

Đàm Tông Minh cẩn thận giúp Triệu Khải Bình quàng lại khăn, cũng giống như khi anh đưa chiếc khăn này cho cậu.

Triệu Khải Bình ngoan ngoãn đứng đó như một đứa trẻ, để Đàm Tông Minh quàng khăn cho mình, thậm chí anh còn thắt một nút thắt cho khăn.

“Được rồi.” Đàm Tông Minh thì thầm bên tai cậu.

“Được rồi.” Triệu Khải Bình nghe thầy giáo nói như vậy.

Một buổi chiều cách đây nhiều năm, có lẽ cũng là mùa như bây giờ. Triệu Khải Bình chán nản lật giở cuốn sách vật lý, nghe giáo viên đang đứng trên bục thí nghiệm trình bày cách tạo ra hỗn hợp nước đá. Trong kỳ nghỉ đông, mẹ Triệu đã giảng qua tất cả tài liệu giảng dạy của các môn lý, hóa, sinh cho Triệu Khải Bình nghe rồi, cậu do dự không biết có nên mở sách ngoại khóa đặt dưới sách vật lý, hay là chỉ ngồi ngẩn người nhìn những chiếc lá mới xanh mướt ngoài cửa sổ.

Giáo viên vật lý vẫn dùng tiếng phổ thông mang theo giọng địa phương để giải thích một cách say sưa trên bục giảng: “Được rồi, các em, tiết trước chúng ta đã nói về nhiệt độ đóng băng của nước. Thực ra các em hãy nhìn vào cốc nước này đi, nếu chúng ta cẩn thận để nó từ từ giảm xuống không độ, nó có thể vẫn ở dạng lỏng và không kết thành băng, hiện tượng này gọi là siêu lạnh. Tuy nhiên nếu như lúc này em tác động vào cốc nước, cho nó một lực kích thích thì nó sẽ lập tức đông cứng lại.”

“Không tin à? Các em nhìn đây.” Giáo viên giơ chiếc thìa nhỏ gõ vào thành cốc trong ánh mắt tò mò của đám học sinh.

Không thể phát ra âm thanh nào.

Đêm nay giống như một cốc nước siêu lạnh, bất kỳ tiếng động nhẹ nào cũng sẽ khiến nó đông đặc lại.

Đàm Tông Minh chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ của Triệu Khải Bình, đảm bảo nó có thể giữ ấm lồng ngực của Triệu Khải Bình, sau đó anh buông tay ra, từ từ lùi lại.

“Tạm biệt.” Đàm Tông Minh nói.

Thế là màn đêm hóa thành một khối băng khổng lồ, đóng băng mọi cảm xúc của Triệu Khải Bình.

Cuối cùng Triệu Khải Bình cũng phát hiện ra thứ mà Đàm Tông Minh để lại trong lòng cậu không phải là một tảng đá nặng trĩu, mà là một người tuyết nhỏ. Người tuyết nhỏ lành lạnh, lóng lánh. Người tuyết nhỏ bé lớn lên từng chút trong mùa đông dài đằng đẵng.

Cậu áp môi mình vào môi Đàm Tông Minh, nếm được một chút vị đắng lạnh lẽo.

Chiếc hộp nặng nề rơi xuống.

Người tuyết nhỏ tan chảy.

Lại ngước mắt lên, gió xuân đang thổi khắp thế gian.

Triệu Khải Bình có rất nhiều sở thích, chụp ảnh là một trong những sở thích chính. Mặc dù gia cảnh khá giả, thu nhập cũng khá tốt, nhưng cậu lại mất quá nhiều tiền cho âm thanh và phim ảnh, cho nên thiết bị chụp ảnh của bác sĩ Tiểu Triệu không phải là loại cao cấp cho lắm. Cũng may trong nhà còn có một người dượng là chỗ dựa vững chắc của cậu, thỉnh thoảng lại gửi cho cậu mấy cái ống kính đắt đến dọa người, cậu cũng thầm nghi ngờ không biết dượng mình có nguồn thu nhập “xám” nào đó hay không.

Lần này dượng đã gửi cho cậu một hộp lớn toàn thiết bị chụp ảnh, Triệu Khải Bình đã cho những người bạn thạo nghề xem qua, chỗ đồ này đủ để đặt cọc một căn nhà luôn đấy. Cậu đã cố ý gọi điện hỏi thăm cô của mình, cô nói: “Ông ấy muốn cho cháu thì cháu cứ nhận đi, khỏi để ông ấy suốt ngày chạy ra ngoài chụp đông chụp tây, những bức ảnh đó thậm chí còn không được đăng trên bảng thông báo trong văn phòng của bọn họ.”

Không biết tại sao, trong lòng Triệu Khải Bình luôn cảm thấy có chút khó chịu. Kinh nghiệm lịch sử đã chứng minh trực giác của bác sĩ Tiểu Triệu luôn là tốt không linh, xấu lại linh. Hôm đó, cậu cúp máy của cha Triệu, lúc đầu óc mụ mẫm quay về xe, mẹ Triệu lại gọi đến, gầm lên với cậu: “Bình Bình à, con đang ở đâu đấy? Dượng con đi đâu mất rồi!”

Triệu Khải Bình vội vàng chạy về nhà, vừa mở cửa ra đã bị mẹ Triệu kéo sang một bên.

Mẹ Triệu nói với cậu: “Bình Bình à, đợi lát nữa con cố gắng khuyên nhủ cô con một chút, hiện tại tâm trạng của cô ấy rất kích động, không được kích thích được cô ấy.”

Nhìn bóng lưng đang che mặt khóc thút thít trên sô pha, Triệu Khải Bình khẽ cau mày, hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên dượng lại biến mất? Đã bao lâu rồi, báo cảnh sát chưa?”

Mẹ Triệu thở dài lắc đầu: “Đã gần nửa tháng rồi. Cô con nói ban đầu cô có cãi nhau với dượng con về chuyện con vẹt, cô con vốn không thích nuôi chim, con cũng biết mà. Tính tình của dượng con tốt, cũng không ồn ào, chỉ là không ăn sáng đã đi làm. Cô con đi khiêu vũ với mấy người chị em, hôm đó dượng con vẫn đi làm về, người cũng bình thường, còn thu dọn đống máy ảnh linh tinh gì đó nói muốn gửi cho con. Ai ngờ hôm sau không thấy người đâu nữa, vẹt cũng biến mất, không hề cầm theo quần áo hay thẻ ngân hàng, chỉ cầm theo chứng minh nhân dân. Cô con tưởng là dượng ấy sĩ diện, đợi qua mấy ngày là về, cho nên không dám nói với ba con, kết quả đã nửa tháng rồi không thấy người quay về, cô con cũng đã về quê dượng tìm nhưng dượng ấy không có ở đó, đến lúc này mới bắt đầu cuống lên, ba con bảo cô ấy nhanh chóng gọi điện thoại cảnh sát.”

“Mọi người đã gọi điện cho dượng chưa? Bên cơ quan của dượng thì sao?” Triệu Khải Bình hỏi.

Mẹ Triệu lại lắc đầu. Họ đã sớm thử hết tất cả phương pháp có thể thử rồi, rõ ràng số điện thoại di động ban đầu đã bị dừng sử dụng rồi.

Người đã đi nửa tháng rồi mới nhớ ra phải đi tìm. Triệu Khải Bình không biết nên nói cô mình quá bình tĩnh hay là thần kinh của cô thô, thấy cô khóc đáng thương như vậy, cậu lại có chút không đành lòng.

Cậu nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng xoa vai cô rồi nói: “Không có chuyện gì đâu, cô đừng khóc nữa. Dượng còn nhớ phải đem theo chứng minh nhân dân đi, có nghĩa là còn cần tìm một chỗ để ở lại, chắc là sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”

Cô vẫn luôn che mặt, nức nở lặp lại: “Sao ông ấy có thể đối xử với cô như thế này… Sao ông ấy có thể làm như vậy!”

Triệu Khải Bình và cha cậu nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng bất lực.

Cha Triệu nói: “Đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, ngày mai ba sẽ đi cùng cô con đến đồn cảnh sát để làm biên bản. Chúng ta cũng đã gọi điện thoại cho Dương Dương rồi, con bé nói sẽ chạy về ngay.”

“Vậy lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho bạn con làm ở sở cảnh sát, nhờ cậu ấy hỗ trợ phối hợp.” Triệu Khải Bình đưa mấy tờ khăn giấy mới cho cô, an ủi: “Cô đừng lo lắng, đã có mọi người đây rồi. Cô ơi, cô suy nghĩ kỹ lại xem, bình thường dượng có nói dượng muốn đi đâu không, có lẽ dượng ấy chỉ đi giải sầu thôi.”

Cô lau nước mắt, dường như suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu: “Ông ấy cứ như khúc gỗ ấy, không thích giải trí gì hết, chỉ thích chụp mấy bức ảnh, sao cô biết ông ấy muốn đi đâu?” Cô vừa nói xong lại bắt đầu khóc.

Trong lòng Triệu Khải Bình thầm thở dài, vuốt lưng cô, cố gắng giúp bà bình tĩnh lại.

Có lẽ vì được sủng ái từ nhỏ nên cô như một cô bé chưa bao giờ lớn, nói dễ nghe thì là tính cách ngây thơ thẳng thắn, nhưng nói trắng ra là không hiểu nhân tình. Cô sinh ra đã xinh đẹp lại còn thông minh, tìm được một tấm chồng mà cô muốn gì được đó, trong từ điển của cuộc đời bà hoàn toàn không có mấy từ “Hy sinh”, “Nhượng bộ”. Cho đến nay, trở ngại lớn nhất mà cô phải chịu là con gái cô hơi nổi loạn, luôn thích làm ngược lại với cô. Cho nên cô mới trở nên luống cuống khi đối mặt với đả kích đột ngột xuất hiện này, cô quay trở lại làm cô gái nhỏ ỷ được thương yêu nên kiêu căng, tính toán dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện.

Trước khi ra nước ngoài, Dương Dương từng đứng trước mặt gia đình, nghiến răng cãi nhau với cô: “Cứ chờ đi, rồi sẽ có ngày mẹ phải hối hận!”

Kết quả là ngày này thực sự đã đến.

Khăn giấy bị cô khóc thành một đống rối loạn, Triệu Khải Bình vẫn luôn nắm tay cô không buông.

Vào lúc này, đột nhiên cậu vô cùng hy vọng Đàm Tông Minh sẽ ở bên cạnh mình. Có Đàm Tông Minh ở bên cạnh tốt biết bao.

Môi cậu nóng lên giống như bị lửa đốt.

Triệu Khải Bình đưa mắt nhìn về phía ban công. Cậu nhớ đến ánh sáng đỏ rực trên đầu ngón tay dượng cách đây rất lâu. Có lẽ từ lúc đó dượng đã nảy sinh ý nghĩ bỏ đi. Tại sao cậu lại không nhận ra?

Trong lòng ai cũng có một người tuyết nhỏ của riêng mình, nhưng không phải ai cũng may mắn đợi được đến khi người tuyết nhỏ tan chảy.

Chúng ta khác nhau, luôn có những nỗi buồn của riêng mình.

Đây là một câu đố vĩnh cửu do thế giới đặt ra.