Thế Giới Trong Suốt

Chương 22: Đi dạo trong gió đêm



Khi hoa mẫu đơn nở rộ, Triệu Khải Bình dọn vào biệt thự, ngay cả bản thân cậu cũng không ngờ mọi chuyện lại hợp tình hợp lý như vậy. Trong một bữa tối nào đó, bỗng nhiên Đàm Tông Minh nói: “Chuyển đến sống với anh đi.” Triệu Khải Bình đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Đàm Tông Minh, nhìn đi nhìn lại rồi nói: “Thật ra, anh cũng có thể chuyển đến sống cùng em mà, chỗ em ở cũng không tệ.”

Đàm Tông Minh biết nghe lời phải: “Có thể.”

Triệu Khải Bình vội xua tay: “Quên đi, quên đi, em nói đùa thôi. Bên chỗ em chỉ là một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách thôi, hơn nữa còn nằm bên cạnh khu trường học, đi thang máy toàn gặp một gia đình mấy người, ảnh hưởng không tốt.”

Đàm Tông Minh cười nói: “Anh sẽ cẩn thận, sẽ không làm bác sĩ Tiểu Triệu mất mặt.”

Triệu Khải Bình bị sặc một cái: “Không phải ảnh hưởng đến em, ý của em là ảnh hưởng không tốt đến những mầm non tương lai kia kìa.”

Đàm Tông Minh nhướng mày, nghiêng người về phía trước, dùng ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm Triệu Khải Bình: “Cho nên?”

Triệu Khải Bình nhìn trời thở dài: “Được rồi, để em chuyển qua.”

Biệt thự của Đàm Tông Minh gần Xà Sơn, nơi đó toàn là khu nhà giàu, người sống ở đó đều không phải là những người giàu có bình thường. Khi Đàm Tông Minh lái xe chở Triệu Khải Bình lên núi, bác sĩ Tiểu Triệu lần lượt chỉ vào từng khuôn mặt tươi cười cứng đờ của các ông trùm kinh doanh trên bảng quảng cáo ngoài cửa sổ, cơ cười của người này không thể nâng lên được, có lẽ đã tiêm axit hyaluronic, còn người có khuôn mặt bị liệt một nửa kia có khả năng cao bị đột quỵ, còn răng của người bên cạnh chắc chắn không phải mới lắp.

“Câu lạc bộ du thuyền.” Triệu Khải Bình đọc dòng chữ trên tấm biển lấp lánh ánh sáng, không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Các anh còn có thể chèo thuyền trên ngọn núi này à?”

Đàm Tông Minh tập trung rẽ qua một khúc cua, nhìn bãi cỏ đánh golf được cắt tỉa cẩn thận dưới núi, khẽ gật đầu: “Anh còn là thành viên số 003 của câu lạc bộ đó.”

Triệu Khải Bình cảm thấy khá tò mò: “Vậy anh có thuyền riêng không?” Cậu còn tưởng sở thích của Đàm Tông Minh chỉ giới hạn ở việc sưu tầm đồ cổ và xe xịn thôi.

“Có. Anh có một chiếc ở hồ Thiên Đảo, thật ra lần trước lúc ở Hàng Châu, nếu không phải do bão thì anh đã muốn mời em đi thử.” Đàm Tông Minh nghiêng đầu nhìn Triệu Khải Bình: “Anh nghĩ em sẽ thích.”

Đó là chuyện vào lễ Quốc Khánh năm ngoái. Bây giờ nghĩ lại, dường như chóp mũi vẫn còn ngửi thấy hương hoa quế thơm ngào ngạt bị mưa gió đánh rụng rơi. Bỗng nhiên Triệu Khải Bình nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu hỏi Đàm Tông Minh: “Lần trước anh đến Hàng Châu, chắc không phải chỉ là để đặc biệt đến gặp em, có đúng không?”

“Đúng là có chút công việc.” Đàm Tông Minh dừng một chút, đáp lại ánh mắt tò mò của Triệu Khải Bình: “Nhưng ngày hôm đó, anh rất muốn gặp em.”

Dường như Triệu Khải Bình sững sờ vài giây, khóe môi mỏng chậm rãi nhếch lên mang theo ý cười. Môi của cậu rất mỏng, nhìn dáng vẻ rất phong lưu bạc tình, khi cười lên khó mà không mang theo ý mỉa mai. Những chỉ có Đàm Tông Minh mới biết nụ cười thực sự của bác sĩ Tiểu Triệu ấm áp đến nhường nào.

Đàm Tông Minh đắm chìm trong nụ cười rạng rỡ, không để ý Triệu Khải Bình đã lặng lẽ nghiêng người qua hôn lên má phải của anh: “Em thích nghe câu này, thưởng cho anh đấy.” Triệu Khải Bình ghé vào lỗ tai anh nói.

Cơn sóng trào dâng trong lòng khiến Đàm Tông Minh suýt nữa thì không thể giữ vững tay lái, chiếc Porsche chạy một đoạn ngoằn nghèo trên con đường núi, khó khăn lắm mới có thể trở lại quỹ đạo.

Ngón tay Triệu Khải Bình nắm lấy dây an toàn, không nhịn được cười: “Chủ tịch Đàm, bình tĩnh, bình tĩnh, em còn đang chờ anh đưa em đi xem du thuyền lớn đấy, em không muốn mình xuất hiện trên trang báo xã hội của ngày mai đâu.”

Đàm Tông Minh đạp phanh lại, nhưng Triệu Khải Bình còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt Đàm Tông Minh đã ở gần sát cậu. Chóp mũi của hai người đối diện nhau, có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Triệu Khải Bình nhẹ nhàng thở ra, phát hiện giọng nói của mình khàn khàn giống như bệnh nhân đang khát nước: “Đàm Tông Minh, lúc đó anh… Có phải đã thích em không…?”

Ánh mắt của Đàm Tông Minh sâu như biển, anh nở nụ cười, đường nét trên khóe mắt như quấn lấy trái tim của Triệu Khải Bình.

“Trả lời đúng rồi, bác sĩ Tiểu Triệu, thưởng cho em.”

Anh và Triệu Khải Bình hôn nhau trong xe, làn gió đêm len qua khe cửa sổ xe, thổi tung mái tóc của hai người. Gió tháng tư không còn se lạnh, thổi bay cả những vì sao trên đường núi.

Rất lâu, rất lâu sau này, Đàm Tông Minh nghĩ, mọi người phải tin vào thuyết Tô pô. Cuộc sống giống như một vòng Mobius, dù bạn không biết nó sẽ xoay chuyển từ đâu, nhưng quanh đi quẩn lại, vượt qua mọi cuộc gặp gỡ và chia tay, bạn vẫn sẽ gặp được định mệnh cuối cùng trên bình diện vĩnh cửu này.

Cuộc sống tươi đẹp hay cằn cỗi không quan trọng, anh chỉ muốn cùng em ngày đêm, không bao giờ ngừng nghỉ.

Đến độ tuổi của Đàm Tông Minh, khó có thứ gì có thể khiến anh lay động. Tất nhiên sự nhiệt tình rất tốt, trước giờ anh chưa bao giờ thiếu nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp đến xum xoe với anh, mà trong sự nhiệt tình đó không hẳn hoàn toàn là giả dối, chỉ là anh ý thức được rằng rất khó để đáp lại đối phương với cùng một mật độ cảm xúc. Nhiệt tình rất đáng quý, nhưng cũng chỉ thể thôi. Lão Nghiêm là người rất hiểu anh, anh ấy từng nhận xét rằng anh chỉ móc tim móc phổi với một mình Andy. Thực ra, Lão Nghiêm sai rồi, anh nguyện ý che mưa chắn gió cho Andy, sẵn sàng đóng vai người bảo vệ, là vì anh xem cô ấy như một người bạn, một người tri kỷ, thậm chí anh còn cảm nhận được lực hấp dẫn ở cô ấy, nhưng anh sẽ không xây dựng tổ ấm với Andy. Có một số tình cảm không nên mong đợi, trong lòng anh và Andy đều biết rõ điều này.

Sau đó, Triệu Khải Bình cứ thế xông thẳng vào cuộc sống của Đàm Tông Minh, ban đầu còn chẳng tính là một cuộc gặp gỡ kỳ diệu, nhưng cuối cùng lại trở thành bất ngờ lớn nhất mà Đàm Tông Minh nhận được.

Đàm Tông Minh có một thái độ lạnh nhạt kỳ lạ đối với tình cảm. Anh tin rằng trên đời này không có món đồ mang tên tình yêu được tạo ra từ sự bịa đặt không có cơ sở, hoàn mỹ không chút tì vết, được đặt trong một cái lồng thủy tinh chờ mọi người chiêm ngưỡng. Cái gọi là tình yêu giống như một thuật toán. Mỗi tình huống đều sẽ tác động đến cường độ của cảm xúc, ảnh hưởng đến mức độ thiện cảm. Những người vừa gặp đã yêu, đến chết không đổi, đều là do bị hoóc môn làm choáng váng, chẳng qua chỉ là những kết luận được thuật toán rút ra trước khi bạn kịp nhận ra mà thôi.

Triệu Khải Bình là một trường hợp đặc biệt trong thuật toán đó. Cậu không giống như những chàng trai, cô gái còn trẻ tuổi nhưng lại tràn đầy tham vọng mà Đàm Tông Minh đã gặp trước đây, cậu đủ trưởng thành, có sự điềm tĩnh, không câu nệ, được năm tháng rèn luyện, cậu biết cách làm hài lòng những người mà cậu không nên đắc tội. Nhưng bản thân cậu cũng rất giảo hoạt, không dễ bị thuyết phục, thỉnh thoảng cậu sẽ bộc lộ sự sắc bén ẩn dưới nụ cười vô hại khiến người khác không hề đề phòng, giả vờ thờ ơ để phản công vượt qua mọi ranh giới của anh.

Đàm Tông Minh bất giác bị thu hút bởi tư thái của cậu. Triệu Khải Bình là một người rất phức tạp, đồng thời cậu cũng ngây thơ một cách bất ngờ. Đàm Tông Minh đã nghe nói về mối quan hệ không mấy tốt đẹp của Triệu Khải Bình và Khúc Tiêu Tiêu từ Andy, tất nhiên, anh phải thừa nhận anh thực sự đã để tâm, nhờ Andy đi tìm hiểu. Lúc đó, cảm giác của anh là lòng tự trọng của bác sĩ Tiểu Triệu quá mạnh, mà tình yêu của cậu không đủ để cậu dũng cảm vượt qua ranh giới vô hình đó.

Nhưng sau này, khi Triệu Khải Bình kéo tay anh đặt trên ngực cậu, nói với anh: “Anh ở đây.”

Bác sĩ Tiểu Triệu dũng cảm hơn anh nghĩ. Đây là phần cảm động nhất trong tất cả các câu chuyện, khiến anh phải bỏ hết những suy nghĩ hỗn loạn, toàn tâm toàn ý vào tình yêu.

Dũng cảm và nhiệt tình đều sẽ trôi qua. Nhưng khi nó tỏa sáng, nó sẽ vượt qua mọi ánh sáng dưới bầu trời.

Sống chung với nhau chưa được bao lâu thì Triệu Khải Bình trở nên bận rộn gấp đôi. Thư mời từ trường đại học đã được gửi đến từ lâu, ngoài việc đến bệnh viện số Sáu khám bệnh thì mỗi tuần Triệu Khải Bình còn phải dành ra hai buổi tối để giảng dạy cho sinh viên về chấn thương chỉnh hình. Gặp phải sinh viên đến bệnh viện số Sáu thực tập, cậu còn phải mang theo hai thạc sĩ phổ thông, cậu tự nhận thấy trách nhiệm của mình rất lớn. Thường thì việc kiểm tra phòng chỉ diễn ra trong vài phút, nay lại phải giải thích quy tắc kiểm tra phòng cho các bạn nhỏ, tha thiết nhắc nhở bọn họ phải chú ý bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, không được để cảm xúc của bệnh nhân bị kích thích, phải trưng cầu ý kiến của bệnh nhân rồi mới được khám bệnh.

Hai cô gái nhỏ đều là lần đầu tiên thực tập, tay chân luống cuống, vô cùng lo lắng, khi bị Triệu Khải Bình đặt câu hỏi ở hiện trường, cả hai thường lắp bắp không thể trả lời được. Triệu Khải Bình khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: “Thầy cô không dạy những điều này trên lớp sao? Đều là nội dung cơ bản nhất đấy.”

Hai cô gái cúi đầu, một người thì thào nói: “Thời gian trước chúng em bận giúp người hướng dẫn thu thập số liệu để xin đề tài, còn thiếu rất nhiều môn chuyên ngành.”

Triệu Khải Bình không nói gì. Cậu cũng từng là một sinh viên, bản thân cũng đã từng trải qua sự vất vả của thời sinh viên, cho nên không đành lòng trách móc hai cô gái mới hơn hai mươi quá nặng nề. Cậu chỉ tự mình thực hiện thao tác tiêu chuẩn và trả lời chính xác câu hỏi mà mình vừa đặt ra, giọng điệu không hề có chút dao động.

Ngay cả ông chú bệnh nhân đang được khám bệnh cũng nhận ra tâm trạng của cậu không tốt, còn nói đùa rằng: “Bác sĩ Triệu, cậu đừng giận, đều là cô gái trẻ mà.”

Triệu Khải Bình kéo ống quần xuống giúp ông, lắc đầu: “Cháu không tức giận. Dù sao cháu cũng nên cảm thấy may mắn, tốt xấu gì đây vẫn là hai tờ giấy trắng.”

Trong giờ nghỉ trưa, hai cô gái nhỏ trốn trong phòng nghỉ rơi nước mắt. Việc người hướng dẫn muốn bọn họ bỏ qua các lớp chuyên ngành để giúp người ta làm số liệu, bọn họ cũng đâu có muốn, khó khăn lắm mới được phân đến khoa có trình độ tốt nhất, lại còn được dẫn dắt bởi bác sĩ Triệu mà các cô ngưỡng mộ nhất, lúc đầu khỏi phải nói bọn họ đã vui vẻ biết bao nhiêu, hoàn toàn không ngờ sẽ phải lưu lạc đến mức trốn trong phòng nhỏ ăn cơm chan nước mắt.

Còn đang buồn thì có người gõ cửa. Giọng của Triệu Khải Bình truyền vào: “Tôi có thể vào không?”

Hai cô gái nhỏ nhìn nhau, nhanh chóng rút khăn giấy lau nước mắt, vừa thu dọn hộp cơm trên bàn vừa trả lời: “Có thể, mời thầy Triệu vào!”

Triệu Khải Bình nhẹ nhàng mở cửa, trên người vẫn còn mặc áo khoác trắng, dù có nhiều người mặc áo khoác trắng, nhưng cậu là người trông tự nhiên phóng khoáng nhất. Áo khoác trắng nhẹ nhàng đi vào, Triệu Khải Bình mỉm cười: “Tôi quấy rầy hai người ăn cơm à.”

Hai cô gái nhỏ đứng lên, có chút ngượng ngùng: “Không có, chúng em đã ăn xong rồi, thầy Triệu có việc gì sao ạ?”

“Tôi đến đưa cái này cho hai người.” Triệu Khải Bình đặt đồ vật trong tay lên bàn, là một cuốn “Thực hành khoa chỉnh hình” dày như viên gạch.

Hai cô gái rất kinh ngạc, Triệu Khải Bình gật đầu với họ: “Mở ra xem thử.”

Trong cuốn sách dày đặc các ghi chú với nhiều màu sắc khác nhau, tiếng Trung và tiếng Anh lẫn lộn, còn có rất nhiều giấy ghi chú được thêm vào sau đó, trên đó đều là tài liệu liên quan và tác giả, và có rất nhiều hình vẽ bằng bút chì màu xanh, đỏ về giải phẫu xương người được kẹp giữa cuốn sách.

“Thầy Triệu, đây là sách của thầy ạ?” Hai cô gái kinh ngạc, cái này quá chi tiết, ngay cả những sinh viên được các cô công nhận là học bá cũng không thể đạt được trình độ tỉ mỉ như thế này. Điều khiến họ ngạc nhiên nhất là ấn bản “Thực hành khoa chỉnh hình” này không phải là ấn bản cũ cách đây vài năm, mà là ấn bản mới được sửa đổi vào năm ngoái. Hai người họ cũng đã mua ấn bản này, nhưng những trang bên trong sạch sẽ đến mức có thể trực tiếp xếp lại trên kệ của hiệu sách.

Triệu Khải Bình khẽ gật đầu: “Khi tôi còn là sinh viên thì cuốn này là giáo trình bắt buộc. Các ấn bản mới của cuốn sách này sẽ được xuất bản hai năm một lần, bản nào tôi cũng mua và đọc lại. Có lẽ lý thuyết bên trong hơi nhàm chán, rườm rà, nhưng rất vững chắc, sẽ không để các cô đi sai đường. Trong này có câu trả lời rất chi tiết cho những vấn đề mà sáng nay tôi đã hỏi.”

Khuôn mặt của hai cô gá đỏ bừng, tỏ vẻ quyết tâm với Triệu Khải Bình: “Thưa thầy, lần sau chúng em nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Triệu Khải Bình mỉm cười: “Tôi tin hai người, người có thể thi đậu vào trường y thì IQ và trí nhớ chắc chắn không thành vấn đề, đúng không.”

Hai cô gái cũng cười theo.

Một trong hai người đã kịp phản ứng lại, sáng nay khi Triệu Khải Bình dẫn họ đến phòng làm việc, cô ấy không hề thấy cuốn tài liệu này trong giá sách của Triệu Khải Bình, ở chỗ cậu đều là những tài liệu tiếng Anh dày cộp. Để tìm sách cho họ, có lẽ Triệu Khải Bình đã phải đặc biệt chạy về nhà một chuyến. Cô gái nhỏ lập tức cảm động: “Thưa thầy, chắc là thầy còn chưa ăn cơm, thầy cứ thế trở về giúp chúng em…”

Triệu Khải Bình ho nhẹ một tiếng: “À, không sao, tôi đã nhờ người khác mang tới.”

Vì vậy vừa rồi cậu còn bị người nào đó ép phải uống hết một bát canh ở trong xe. Tất cả đều phải đổ lỗi cho ý tưởng đột ngột xuất hiện vào ba đêm trước của cậu, vào thời khắc vuốt ve an ủi mấu chốt lại đuổi ông chủ lớn nào đó vào bếp nấu canh uống, kết quả là ba ngày liên tiếp, ông chủ lớn đều nấu cùng một món canh cho cậu, khiến cậu uống đến mức mặt ủ mày chau. Cuối cùng cậu cũng phát hiện, Đàm Tông Minh không nảy ra ý xấu thì thôi, một khi anh nảy ra ý xấu thì có thể nhấn chìm cả đảo Sùng Minh.

Hai cô gái nhỏ bị cảnh tượng này làm cảm động rơi nước mắt, tinh thần học tập dâng cao, lập tức muốn bơi trong đại dương bao la của y học trong căn phòng nghỉ chật hẹp và tẻ nhạt này. Triệu Khải Bình không trì hoãn họ, dặn dò vài câu chú ý nghỉ ngơi rồi chuẩn bị rời đi.

“Thầy Triệu!” Hai cô gái nhỏ gọi cậu lại.

Triệu Khải Bình dừng lại, quay đầu nhìn họ: “Hả?”

Hai cô gái nhỏ đỏ mặt, trong mắt lóe lên vẻ chờ mong, ánh mắt cổ vũ nhìn nhau, sau đó nói với Triệu Khải Bình: “Thầy Triệu, sau này chúng em có thể gọi anh là sư phụ không ạ?”

Theo truyền thống của trường y, các sinh viên thực tập gọi những người thầy mà họ có quan hệ tốt là: “Sư phụ”. Nghe rất thân thiết, tri kỷ.

Triệu Khải Bình ngẩn người, sau đó cười như gió xuân: “Đương nhiên có thể.”

Cậu suy nghĩ miên man trên hành lang, từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười. Những đôi mắt sáng ngời trẻ tuổi ấy khiến đôi vai cậu trở nên nặng trĩu, nhưng trong lòng lại nhẹ bẫng. Cậu nhớ đến mái tóc bạc trắng trên đầu thầy mình, nhớ đến hình bóng lúc hoàng hôn, nhớ đến rất nhiều mùa xuân đã trải qua trong trường y.

Biết bao năm rồi, trôi qua chỉ trong chớp mắt.

Tiếng rung của điện thoại kéo suy nghĩ của cậu trở lại. Triệu Khải Bình nhìn thấy số của Đại Lâm: “A lô, có chuyện gì vậy?”

Đầu bên kia điện thoại tràn đầy lo lắng: “Lão Triệu, cậu nghe tôi nói này, dượng của cậu xảy ra chuyện rồi. Bác sĩ bên Vân Hòa không thể giải quyết được, cậu đi cùng tôi đến Chiết Giang.”

Cổ họng Triệu Khải Bình như bị nghẹn lại, cậu nghe thấy bản thân trả lời một cách máy móc: “Được, đến ngay.”