Thế Giới Trong Suốt

Chương 33: Lời cầu nguyện



Vào tháng chín, trong khoa có một người mới đến. Triệu Khải Bình đã nhận một học trò mới, chính thức bắt đầu giữ chức vụ tạm thời ở trường y, đề tài mà cậu đề nghị hợp tác với Từ Hàng cũng đã được thông qua phần luận chứng đề tài, các tài liệu cho việc bình chọn chức danh cũng đã được nộp thành công, nếu không có gì bất ngờ, thì chức danh phó cao cấp này sẽ là của cậu, giống như người ta vẫn nói, “Tình trường thất bại, sự nghiệp thành công”. Đã hai tháng rồi cậu không gặp Đàm Tông Minh, không chỉ cậu, ngay cả đám người Andy, lão Nghiêm và Vương Hải Châu cũng không biết Đàm Tông Minh đã đi đâu. Triệu Khải Bình đã đọc kỹ thông báo về việc thay đổi người điều hành cấp cao trên trang web chính thức của Thịnh Huyên, Đàm Tông Minh từ chức CEO, không còn tham gia vào hoạt động hàng ngày của công ty nữa, chỉ giữ lại chức chủ tịch hội đồng quản trị.

Hiện tại Triệu Khải Bình đã trở lại hoa viên Gia Lâm, nhưng đồ đạc còn ở biệt thự vẫn chưa được lấy về, điều kỳ lạ là Đàm Tông Minh cũng không trả chúng lại cho cậu, thậm chí còn không hề thúc giục. Hai người vẫn giữ một sự ăn ý kỳ lạ, mặc dù đã nói lời chia tay, nhưng hành động giải tán vẫn phải đợi thực tiễn. Điều đáng giận nhất trong lòng Triệu Khải Bình chính là không hiểu sao Đàm Tông Minh lại muốn đuổi cậu đi, Triệu Khải Bình là một người kiêu ngạo, bụng dạ rất hẹp hòi, nghiến răng ken két thề nhất định sẽ báo mối thù này, với tinh thần nghiên cứu khoa học cực kỳ nghiêm túc, cậu đã nghiên cứu những khu vực có cơ sở hạ tầng giao thông yếu kém nhất ở Thượng Hải, dự định đá Đàm Tông Minh xuống xe giữa chừng, cho anh ấy xui chết luôn, muốn tìm được bến xe thì phải đi bộ ít nhất hai cây số, muốn gọi xe Didi cũng không có ai nhận, cho dù để trợ lý tới đón thì cũng cũng phải đợi nửa tiếng. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn lại bước trói người bị hại lên xe- Nhưng Đàm Tông Minh đã chạy mất, không thấy người đâu nữa.

Đàm Tông Minh, người vốn bốc hơi suốt hai tháng đã xuất hiện tại lễ khai giảng của trường y. Vốn dĩ Triệu Khải Bình không có ý định nhận lời mời phát biểu vắn tắt trong buổi lễ khai giảng của trường, mặc dù cậu rất có tình cảm với trường cũ nhưng những chuyện năm đó của thầy vẫn khiến cậu có khúc mắt với ban lãnh đạo nhà trường, cơ hội thể hiện này không có cũng được. Không ngờ con trai của thầy bây giờ đã là phó bí thư đoàn trường, đích thân gọi điện cho cậu, phần nhân tình này không thể né tránh được. Ngày hôm đó, ban lãnh đạo chính của trường y đều đến đông đủ, có rất nhiều nhân vật lớn từ các bệnh viện khác trong thành phố cũng đến, Triệu Khải Bình điều chỉnh hô hấp, trong đầu âm thầm đọc lại bài diễn văn mà cậu đã viết một cách vội vàng trong đêm, bước lên bục trong tiếng vỗ tay, khóe mắt thoáng liếc nhìn chỗ trống ở hàng ghế đầu dành cho khách mời giờ đã được lấp đầy. Triệu Khải Bình đã sống đến ba mươi tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu không biết phải đi đường như thế nào. Đàm Tông Minh bắt tay những vị khách xung quanh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Triệu Khải Bình trên sân khấu, ánh mắt anh cong lên, mỉm cười với Triệu Khải Bình, Triệu Khải Bình định thần lại, không hề khách khí trừng mắt nhìn lại, sau đó bước lên bục, nâng micrô lên.

Lễ khai giảng kết thúc, lãnh đạo nhà trường giữ tất cả quan khách lại dùng cơm. Triệu Khải Bình đang nói chuyện với một vài giáo viên mà cậu quen, nhưng đôi mắt lại đảo qua đảo lại, tìm kiếm bóng dáng của Đàm Tông Minh giữa đám đông ồn ào, khi phát hiện Đàm Tông Minh và những người khác bắt tay nhau đi ra ngoài cửa hội trường, Triệu Khải Bình không quan tâm đến lời mời ở lại của vị lãnh đạo bên cạnh, bước mấy bước đuổi theo.

Xe của Đàm Tông Minh đang đậu ở bãi đậu xe phía tây của giảng đường, Triệu Khải Bình đã chặn anh lại trước bãi đậu xe. Đàm Tông Minh ngạc nhiên nói: “Bác sĩ Tiểu Triệu không ở lại ăn cơm sao?”

“Em đã ăn ở đây tám năm rồi, đã sớm ăn đến ngán luôn rồi.” Triệu Khải Bình quan sát Đàm Tông Minh, cảm thấy anh đã đen hơn, gầy hơn, nhưng tinh thần lại rất tốt, hoàn toàn không hề có dấu hiệu nhớ nhung đau khổ, cả đêm không thể ngủ. Răng cậu lại ngứa ngáy, ước gì có thể cắn một cái thật mạnh vào gương mặt của Đàm Tông Minh, để anh đừng lộ ra nụ cười giả tạo, chướng mắt đó nữa: “Vương Hải Châu đã nói với anh chưa? Cô ấy muốn kết hôn, nhưng lại không tìm được anh.”

“Cô ấy nói với anh rồi.” Đàm Tông Minh gật đầu: “Anh cũng đã chuẩn bị quà cưới xong rồi.”

“Phương Nhụy nói chồng cô ấy muốn hợp tác với anh, hỏi em có biết sau này anh định làm gì không.” Triệu Khải Bình nhìn chằm chằm vào mắt Đàm Tông Minh: “Cô ấy đã hỏi nhầm người rồi. Ngay cả anh trước đây nghĩ như thế nào em còn không biết, sao có thể biết sau này anh nghĩ gì?”

Đàm Tông Minh thở dài: “Bình Bình, có phải em vẫn còn trách anh không?”

“Ừ.” Triệu Khải Bình không chút do dự, ôm lấy cánh tay của mình, hai bên chân mày cau lại: “Thật sự không thể hiểu được anh.”

“Vậy em cứ tiếp tục trách anh đi, chỉ cần em vui là được.”

Ánh mắt của Đàm Tông Minh rất chân thành, lửa giận của Triệu Khải Bình cũng rất chân thật, cậu không hề quan tâm đây là nơi đông người, cứ thế kéo tay Đàm Tông Minh về phía xe của mình, mở cửa ra, nhét Đàm Tông Minh vào.

“Được, anh muốn làm em vui đúng không? Vậy bắt đầu từ bây giờ anh hãy im lặng, ngoan ngoãn ngồi đây cho em.”

Triệu Khải Bình khởi động xe, chạy lên đường cao tốc Thượng Hải-Côn Minh. Mỗi lần đi qua địa điểm phạm tội mà cậu đã ghi nhớ trong đầu, trong lòng cậu lại âm thầm mắng Đàm Tông Minh, cậu dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng đánh giá Đàm Tông Minh từ đầu đến chân, cân nhắc liệu có thể trực tiếp đá anh xuống xe không. Sau khi lái xe đến Gia Thiện, mặc dù bác sĩ Triệu thiếu kinh nghiệm nhưng vẫn cố gắng gây án như cũ, vậy mà người sắp bị hại còn có gan hỏi cậu: “Bác sĩ Tiểu Triệu, đã ra khỏi Thượng Hải rồi, rốt cuộc em muốn đi đâu vậy?”

Triệu Khải Bình nghiến răng: “Dẫn anh đi nhận lễ rửa tội.” Cậu đạp ga, chạy về phía đường cao tốc Thẩm Dương- Hải Khẩu, ngẩng đầu nhìn tấm bảng chỉ đường thấy đã ở trong khu vực Chiết Giang.

Không biết liệu Đàm Tông Minh đã nhận ra tâm tư có thù tất báo của cậu hay chưa, nhưng anh vẫn im lặng, không nói lời nào như cậu đã dặn. Trong lòng Triệu Khải Bình càng bực bội hơn, mở đài phát thanh trong ô tô, trong đài nếu không phải là Đàm Dịch Tấn, thì cũng là Juno Mak, thực sự khiến người nghe càng khó chịu, liên tục đổi mấy kênh, có một kênh đang phát “Nếu như để anh hôn tiếp”, giọng hát dịu dàng như có như không vang lên trong xe, đêm hẹn thề ấy như đang hiện ra trước mắt. Triệu Khải Bình ngẩn người, không đổi kênh nữa.

“Bình Bình, xin lỗi em.” Trong tiếng ca của Lâm Ức Liên, Đàm Tông Minh mở miệng nói: “Trước đây người của Khang Nhuận có từng đến gây rắc rối cho em không? Em yên tâm, bọn họ sẽ không làm phiền em nữa.”

“Khang Nhuận? À… Anh nói chuyện kia à.” Triệu Khải Bình nhớ tới nửa tháng trước mình gặp phải một chút rắc rối. Có hai người đăng ký số của cậu mấy lần, nhưng đi vào văn phòng lại không khám bệnh, ngồi xuống với khí thế to lớn, Triệu Khải Bình kiên nhẫn hỏi thăm, nhưng bọn họ không nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn Triệu Khải Bình. Hai người trông rất dữ tợn, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén, cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến người ta toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng không làm ra chuyện gì khác thường, hết giờ tự động đứng dậy rời đi, Triệu Khải Bình cũng không thể tùy tiện đuổi bọn họ ra ngoài. Không chỉ Triệu Khải Bình mà toàn bộ khoa chỉnh hình đều gặp phải tình trạng này, giống như có ai đó đang cố tình kiếm chuyện nhưng những người này chỉ là nhìn rất dữ tợn, không hề chửi bới hay động tay động chân gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào bác sĩ và những bệnh nhân khác đến mức họ hoảng sợ, bảo vệ không thể làm gì bọn họ, cũng đâu thể không cho những người có diện mạo hung ác đến khám bệnh. Sau khi tan làm, Triệu Khải Bình vẫn có thể nhìn thấy những người này lảng vảng ở cửa nhà để xe, bọn họ không đến gần Triệu Khải Bình, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu từ xa, ánh mắt của họ như thể cậu là con mồi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của họ.

Bảo vệ của bệnh viện đã tổ chức một cuộc họp vì tình huống này, nhưng trước khi các biện pháp an ninh mới được thực hiện thì những người này đã biến mất, trong khoa lại khôi phục sự yên bình. Triệu Khải Bình mơ hồ cảm nhận được có lẽ chuyện này có liên quan đến mình, bây giờ coi như Đàm Tông Minh đã xác nhận chuyện này. Về lý do tại sao nhóm người này lại ngừng công kích, có lẽ là công lao của Đàm Tông Minh.

“Anh tuyệt đối đừng nói với em, vì anh sợ em bị đối thủ cạnh tranh của anh trả thù nên mới nói mấy lời chia tay nhảm nhí đó nha.” Triệu Khải Bình chế nhạo: “Chủ tịch Đàm, trong phim truyền hình không thích diễn như vậy đâu.”

Đàm Tông Minh cười, lắc đầu: “Khang Nhuận không tính là gì cả, ông ấy không dám thật sự động đến em.” Nếu ông ấy dám, cho dù có bị róc xương thì anh cũng sẽ không để cho ông ấy trở mình được nữa. Đương nhiên, anh không có ý định nói cho Triệu Khải Bình nghe câu này.

Mấy năm nay danh tiếng của Thịnh Huyên đã lớn mạnh hơn, có rất nhiều người muốn thấy Đàm Tông Minh rớt khỏi thần đàn, Khang Nhuận tự cho mình vị thế là anh cả trong ngành, muốn làm cho Đàm Tông Minh khó chịu, muốn dùng chiến thuật câu giờ để mài chết Đàm Tông Minh trong ngành y tế, nhưng không ngờ Đàm Tông Minh không dùng cứng đối cứng với ông ấy, mà lại dùng chiêu kim thiền thoát xác, giao công ty lại cho người khác, giúp Thịnh Huyên hồi phục lại ngay lập tức. Phương Nhụy và chồng cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều, công ty tiếp quản không nổi tiếng lắm, nhưng cũng là một doanh nghiệp nhà nước vững chắc, cũng coi như là thuận theo lời kêu gọi điều chỉnh ngành dược phẩm của bên trên, ngay cả Khang Nhuận cũng không thể làm gì được bọn họ, trước đây vì muốn tranh cãi với Đàm Tông Minh mà khoản tài chính dự phòng tạm thời không có cách nào thu hồi lại, cũng trong khoảng thời gian này bằng sáng chế cấp cho một số loại thuốc điều trị bệnh mãn tính cũng bị người khác cướp mất. Khang Nhuận đã chơi với chim ưng cả đời, đến phút cuối cùng lại bị chim sẻ mổ. Nhưng Khang Nhuận cũng không phải là người không có tầm nhìn, nếu thực sự làm quá tàn nhẫn cũng là một rắc rối, việc Đàm Tông Minh rút khỏi hoạt động hàng ngày của Thịnh Huyên tương đương với việc để lại một chút thể diện cho Khang Nhuận, đôi bên nhường nhau một bước, sau này cũng dễ gặp mặt.

Đàm Tông Minh không muốn để cho Triệu Khải Bình biết những chuyện lộn xộn này, dù sao thương trường như chiến trường, anh có thể lao lên chiến đấu, nhưng anh không thể để bác sĩ Tiểu Triệu ra tiền tuyến. Có thể nửa đời trước của anh đã dựa vào quyền thế của gia đình, nhưng về cơ bản những gì anh muốn đều là do bản thân tự mình lấy được, anh không phải là tín đồ của “Đấu tranh có thể thay đổi số phận”, cũng chưa từng cầu xin sự thương xót của ông trời. Chỉ đến khi gặp được Triệu Khải Bình, có lúc anh sẽ không nhịn được nghĩ: Hỏng rồi, ông trời ném cảm giác hạnh phúc viển vông như vậy vào trán anh, chắc chắn là muốn anh phải trả giá một chút.

Anh toàn tâm toàn ý muốn Triệu Khải Bình được hạnh phúc, cho dù niềm hạnh phúc này không phải do anh đem lại. Khi Đàm Tông Minh đến tuổi bốn mươi, anh càng cảm thấy cuộc sống thực sự hoang vắng, gia đình là cách con người phát triển ra để chống lại sự hư vô. Mối quan hệ với người thân của anh rất lạnh nhạt, cha mẹ sinh anh ra nhưng lại không nuôi dưỡng, nhưng anh cũng đã tự khuyên bảo mình rõ ràng từ lâu. Cha mẹ anh đã đánh mất tuổi trẻ của mình trong phong trào, khó khăn lắm mới có thể sửa lại án sai, trở lại thành phố, vậy mà lại phát hiện ra đang mang thai Đàm Tông Minh, khiến mẹ anh đánh mất cơ hội ra nước ngoài. Sau khi sinh ra anh, mẹ anh bị trầm cảm nặng, hoàn toàn không thể chăm sóc tốt cho anh, lúc Đàm Tông Minh năm tuổi, cuối cùng họ cũng giành được cơ hội ra nước ngoại giao lưu và học hỏi mới, quyết định ở lại Châu Âu kể từ đó, trong ba mươi năm qua, thời gian Đàm Tông Minh ở bên họ cộng lại chưa đầy hai tháng. Giờ đây, người thân thiết nhất của anh đã không còn trên đời, Đàm Tông Minh không muốn Triệu Khải Bình phải chịu đựng nỗi đau mà anh đã trải qua, huống chi Triệu Khải Bình vốn đã có cuộc sống gia đình mà anh vô cùng mơ ước khi còn là một thiếu niên.

Anh không thể phá hỏng niềm hạnh phúc này.

Triệu Khải Bình lái xe suốt bốn tiếng đồng hồ, Đàm Tông Minh không còn hỏi cậu muốn đi đâu nữa, thực ra Triệu Khải Bình cũng không có kế hoạch gì cả, cậu chỉ lái xe dọc theo đường cao tốc, giống như chỉ cần cuộc hành trình này không kết thúc thì giây phút cậu và Đàm Tông Minh chia xa sẽ không đến. Cuối cùng họ cũng dừng chân ở bến tàu Phổ Đà, trước mặt là biển trời bao la, phía xa chính là “Hải Thiên Phật Quốc” trong truyền thuyết. Triệu Khải Bình nhớ khi cậu còn nhỏ, cha mẹ cậu đã dẫn cậu đến thờ bái Phật Bà Quan Âm để thực hiện tâm nguyện trước lúc từ trần của bà cố. Bản thân cậu cũng không rõ sao mình lại mơ hồ lái xe đến đây, có khi cậu thực sự phải nhờ Bồ Tát dùng hào quang của Đức Phật soi sáng cho Đàm Tông Minh, chữa lành mạch não gồ ghề của anh.

Đáng tiếc điều ước này đã không thành hiện thực. Tại quầy vé đã dán thông báo ngừng bán vé do bão sắp tới, một nhóm người đang chặn phòng vé chờ hoàn tiền. Người xưa có câu muốn ra ngoài phải xem hoàng lịch, bây giờ muốn đi ra ngoài nhất định phải xem dự báo thời tiết. Triệu Khải Bình đi ra xa mấy bước, dựa vào lan can trên bến phà hóng gió. Quả nhiên những đám mây đen áp suất thấp đang xếp chồng lên nhau trên bầu trời phía Nam, làn gió thoảng qua mang theo mùi tanh của biển, nước biển đục ngầu, giống như bê tông bị trộn lẫn, một chút xám xịt lộ ra trên cây xanh của những hòn đảo phía xa. Đàm Tông Minh đưa cho cậu một chai nước khoáng, Triệu Khải Bình không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào đất trời sắp nổi lên giông bão, nói với Đàm Tông Minh: “Đã đến đây rồi, cùng cầu nguyện một điều với Bồ Tát đi.”

“Có ước là phải có trả.” Đàm Tông Minh đã đến đảo Phổ Đà rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cầu nguyện một điều gì trước mặt Bồ Tát. Trước đây anh không có bất kỳ yêu cầu nào cần phải hoàn thành, vì vậy anh không cần phải làm phiền đến Bồ Tát tôn giá. Mặc dù bây giờ anh có nguyện vọng, nhưng cũng chưa chắc có thể thực hiện.

Triệu Khải Bình đối mặt với hướng của Nam Hải Quan Âm, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực. Một lúc sau, cậu mở mắt ra, nhe răng cười một tiếng, nói với Đàm Tông Minh: “Có phải anh rất muốn biết em đã cầu nguyện điều gì không?”

Đàm Tông Minh nhìn cậu bằng ánh mắt rất dịu dàng: “Nói ra sẽ mất linh.”

“Nguyện vọng của em là thế giới hòa bình, nếu mất linh, vậy hãy để những người bị áp bức trên toàn thế giới đến tìm anh tính sổ đi.” Triệu Khải Bình nhướng nửa mày lên, giơ tay đắc ý: “Đi thôi chủ tịch Đàm, em cũng không muốn phải chạy đua với bão.”

Tám tiếng đồng hồ lái xe cả đi lẫn về đã khiến Triệu Khải Bình vô cùng mệt mỏi, ngày hôm sau cổ họng hơi ngứa, nhưng đến ngày thứ ba nhiệt độ lập tức tăng lên. Cậu rất chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe, cả năm cũng chẳng bị cảm lạnh được mấy lần, nhưng một khi bị ốm sẽ rất dữ dội, không thể không xin nghỉ ốm để ở nhà nghỉ ngơi. Cậu không muốn khiến cho cha mẹ lo lắng, cho nên bị bệnh cũng không nói cho cha Triệu biết, chỉ uống thuốc rồi ngủ mê man, đến lúc thức dậy cũng không thể phân biệt được đang là ban ngày hay ban đêm, phải mất nửa phút mới lấy lại tinh thần, nhận ra điện thoại nằm trên tủ đầu giường đang rung điện cuồng.

Gần đây Vương Hải Châu đang chuẩn bị cho đám cưới, đúng lúc đi ngang qua hoa viên Gia Lâm, cô nghĩ nhân tiện đến gửi thiệp mời cho Triệu Khải Bình, để sau này khỏi phải đi nữa. Cô ấy nghe thấy Triệu Khải Bình ở trong điện thoại đã nói không ra tiếng, không để thiệp mời ở chỗ ban quản lý tiểu khu theo lời cậu nói, mà là trực tiếp lên lầu tìm Triệu Khải Bình, phát hiện cửa nhà Triệu Khải Bình chưa đóng chặt, trên tay nắm cửa vẫn đang treo đồ ăn đặt bên ngoài, không biết đã được giao tới từ lúc nào. Khi cô ấy đi vào phòng ngủ xem xét, nhìn thấy Triệu Khải Bình khép hờ hai mắt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, hai má đỏ bừng vì sốt cao, lập tức muốn gọi xe cấp cứu, nhưng Triệu Khải Bình nhất quyết không cho cô gọi 120 chiếm dụng tài nguyên y tế. Cũng may Vương Hải Châu đã từng luyện tập vật lộn, thể chất tốt cũng có đất dụng võ, một mình cô ấy cõng bác sĩ Triệu đang ốm xuống lầu, nhét người vào xe, chạy đến bệnh viện.

Triệu Khải Bình bị bệnh đến mê man, được truyền dịch khẩn cấp tại khoa cấp cứu, bên tai cậu vang lên tiếng ồn ào, không thể phân biệt được là mơ hay thực, dường như cậu đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng nào đó, lồng ngực liên tục lên xuống, cắn chặt răng, liên tục run rẩy. Có ai đó đang cố gắng mở răng cậu ra, không để cậu cắn môi nữa. Ý thức mê man của cậu rất không hài lòng với điều này, không chút khách khí cắn vào bàn tay đang lộn xộn kia, hình như người đó khẽ rên một tiếng, nhưng không hiểu sao lại không rút hổ khẩu của mình ra khỏi miệng cậu. Cậu cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay ấm áp và thoải mái, lồng ngực kia mang theo hơi thở quen thuộc, khiến cậu cảm thấy yên tâm, làm giảm cảm giác khó chịu do những giọt nước lạnh lẽo được truyền vào cơ thể và những tiếng ồn ào khiến người khác phiền lòng.

Cậu nhỏ giọng bật khóc như một đứa trẻ bị mất mặt trong vòng tay ấy, cơn sốt cao khiến cậu không thể kiềm chế được nước mắt sinh lý nóng hổi thoát ra khỏi hốc mắt. Cậu như trở lại làm một đứa trẻ sợ hãi đến mức không thể ngủ ngon vì câu nói nếu không ngoan ngoãn đi ngủ thì sẽ bị con quái vật nhỏ trốn dưới gầm giường ăn thịt mà cha đã lừa cậu lúc còn bé, cậu đã không còn là một đứa trẻ nữa, đã đủ dũng cảm, đủ gan dạ để nhô nửa người bên mép giường, mở to mắt mắt nhìn con quái vật đang trốn dưới gầm giường–

Cậu nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của mẹ. Cậu há to mở miệng, giọng nói khàn đến mức không thành tiếng: “Mẹ.”

Mẹ Triệu mạnh mẽ ôm lấy con trai.

Bà nằm trên vai con trai bật khóc thành tiếng.