The Little Prince (Hoàng Tử Bé)

Chương 1



Edit: Cháo

Lần đầu tiên Trần Bách gặp Chu Nguyên, ấy là ngày làm việc thảm bại nhất của anh.

Mấy ngày trước có một ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành thất bại, bác sĩ mổ chính là Chu Nguyên và các bác sĩ cùng khoa, hai tiếng sau khi phẫu thuật xong thì bệnh nhân chết, người nhà vô cùng kích động, muốn bệnh viện trả lại toàn bộ phí phẫu thuật cũng như đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần với cái giá rất cao. Song phương không thỏa hiệp được, người nhà bệnh nhân bắt đầu kéo đến náo loạn bệnh viện mỗi ngày.

Hôm đó các bác sĩ trong khoa hay tin từ sớm, ban ngày mà cả khoa chỉ có mỗi Chu Nguyên ở lại. Người nhà bệnh nhân đi khắp nơi không tìm được người, tức giận đỏ cả mắt bắt được Chu Nguyên đang đi kiểm tra buồng bệnh, vừa há mồm là bắt đầu mắng chửi.

Chu Nguyên giải thích một lúc lâu, mời bọn họ ra ngoài, trong phòng bệnh đang có người khác cũng mắc bệnh tim. Người nhà không nghe theo, lúc kích động quá rồi thì bật thốt lên: “Có chết thì cùng chết đi!”

Khi nói ra lời ấy, cô ta vơ lấy bình nước thủy tinh đập về phía Chu Nguyên, lúc giơ tay sơ sẩy thế là lật luôn cái bàn đang để bát cháo nóng trên đó.

Chu Nguyên đứng gần giường bệnh nhân nhất, anh không nghĩ gì cả đưa tay ra cản lại, toàn bộ bát cháo nóng hổi đổ hết lên mu bàn tay của anh.

Cùng lúc đó bình thủy tinh trong tay người nhà cũng rơi xuống đập vào đầu vai. Bình thủy tinh dày như vậy mà ‘bốp’ một tiếng vỡ thành mấy mảnh.

Lúc ấy Chu Nguyên chỉ nghĩ, khớp bả vai bị tổn thương rồi. Anh bị nóng đến nhe răng, nhưng vẫn che cho bệnh nhân đang hoảng loạn ở phía sau lưng.

Một tay anh rũ xuống, nói với người nhà đang sửng sốt kia: “Chị à, ra ngoài rồi nói, chỗ này của tôi đang còn bệnh nhân.”

Người nhà kia phẫn nộ nhìn anh một cái, sợ bị bắt bồi thường, chẳng nói được mấy câu rồi biến mất như một làn khói.

Chu Nguyên cười khổ, hai tay cử động khó khăn, không cầm nổi di động. Anh an ủi người bệnh trên giường một lúc, để cảm xúc của cô ổn định lại rồi mới thõng hai tay rời đi.

Vừa ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Trần Bách đã đứng nơi đó khá lâu.

Ánh mắt Trần Bách lạnh lùng lặng yên, vẻ mặt dửng dưng, không biết đã thấy được bao nhiêu.

Khi đó Chu Nguyên thật sự nhếch nhác, một tay bị bỏng đỏ bừng, mu bàn tay dính đầy hạt cháo, một tay khác cũng tạm thời không thể hoạt động được, nửa bên áo blouse ướt nhẹp dính vụn thủy tinh.

Chật vật là thế nhưng Chu Nguyên vẫn nhẫn nhịn hỏi: “Cậu tìm ai sao?”

Trần Bách gật đầu: “Tôi tìm bác sĩ.”

Sau đó nhìn anh, lại nói: “Cần giúp không?”

Chu Nguyên muốn nói rằng, ở đây chỉ có mình tôi là bác sĩ, nhưng rồi anh nói: “Cám ơn, cậu gọi điện giúp tôi với.”

Trần Bách tiến lên, mò tìm di động từ trong áo choàng blouse của anh, Chu Nguyên nói mật khẩu cho cậu xong thì kề sát tay của cậu, gọi điện thoại cho đồng nghiệp bên khoa ngoại tiếp ứng mình một chút.

Cám ơn Trần Bách xong thì anh quan sát cậu một chút, nhìn đôi môi mỏng đỏ tím của cậu.

Chu Nguyên nghĩ rồi hỏi: “Cậu đến khám bệnh?”

Trần Bách nói: “Phải, tim không thoải mái.”

Chu Nguyên bị cậu nhìn thấy một màn kịch náo loạn kia, không thể không biết xấu hổ mà nói mình là bác sĩ khoa tim mạch được. Anh gật đầu một cái, sau khi đồng nghiệp khoa ngoại tới thì đi theo người ta.

Trần Bách nhìn bóng lưng của anh, nhớ lại tên của anh trên thẻ nhân viên treo trên áo blouse, Chu Nguyên.

Chu Nguyên. Tính tình tốt, gặp chuyện không trốn tránh, còn rất trẻ nữa.

Trần Bách nhìn lý lịch tóm tắt của các bác sĩ treo trên tường, trên đó có Chu Nguyên, anh trong hình mày kiếm mắt sáng, thần thái rạng ngời. Cậu đi lòng vòng trong viện một lúc, mùi nước khử trùng quá hăng không chịu nổi, vì thế ra khỏi bệnh viện.

Vừa ra tới cửa viện, cảm thấy mệt mỏi nên ngồi xuống ghế đá cạnh một luống hoa rồi châm điếu thuốc.

Chưa hút được hai hơi thì bắt đầu ho, ho rất kịch liệt, nước miếng phun ra dính màu đỏ tươi khiến ai đi qua cũng ghé mắt nhìn mà cơn ho vẫn không ngừng lại được.

Phiền thật đấy, dứt cơn ho được một lúc, Trần Bách dúi đầu thuốc nghĩ.

Điều trị không, Trần Bách cũng không chắc nữa, lúc sau đưa tay muốn lấy điếu thuốc khác thì phát hiện hết mất rồi.

Cậu đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ mới nãy đối đầu với người nhà bệnh nhân của Chu Nguyên, hai tay giơ ra, sắc mặt đỏ bừng không biết do tức giận hay do căng thẳng, bệnh nhân thì núp sau lưng anh không dám động đậy cái nào.

Bà mẹ nó trông cứ như Chúa cứu thế vậy.

Trong không khí còn vương mùi thuốc lá, Trần Bách hít sâu thở dài một hơi, thứ nằm ở bên trái lồng ngực đập mạnh mấy cái, đau nhói.