The Little Prince (Hoàng Tử Bé)

Chương 10



Edit: Cháo

Sau cơn ác mộng lúc nửa đêm, Trần Bách theo thường lệ đến rạng sáng bốn năm giờ mới chìm được vào giấc ngủ say, chín giờ sáng giật mình tỉnh giấc, không nghe thấy tiếng xe đẩy thuốc của y tá, trên trán còn bị cái gì đó chạm vào, xúc cảm đột ngột làm cậu bực bội.

Cậu khó chịu giơ tay lên gạt đi, nhạy cảm nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ phía trên, mơ màng mở mắt ra. Chu Nguyên đang đứng bên cạnh, tay sờ trán cậu. Trần Bách lập tức tỉnh táo lại, nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, xoay người ngồi dậy.

“Chào buổi sáng. Tôi đang xem cậu có bị sốt không, trông cậu ngủ không được yên ổn cho lắm.” Trong tay Chu Nguyên còn cầm nhiệt kế, cẩn thận nhìn Trần Bách, nhìn kỹ rồi mới phát hiện ra vẻ mệt mỏi trũng sâu trong mắt cậu, “Có phải luôn không được ngon giấc không?”

Trần Bách ngồi trên giường gãi gãi đầu không đáp lại, mỗi lần thức dậy đều khiến cậu cảm thấy mệt nhọc vô cùng. Cậu đã quen với việc vừa mở mắt là nhìn thấy y tá đang đâm đầu kim nhỏ vào mạch máu yếu ớt của mình rồi, hôm nay không có cảm giác đau nhói ấy đánh thức, khiến cậu cảm thấy bực bội khó hiểu.

Chu Nguyên tưởng rằng cậu gắt ngủ nên không so đo: “Đo thân nhiệt xem thế nào, kẹp nhiệt kế dưới nách, năm phút sau đưa tôi nhìn, tiếp đó ăn sáng — hôm nay tôi nấu cháo đậu đen thuận tiện mang cho cậu một phần, sau đó chúng ta ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu, không tiêm sao?” Trần Bách ngẩng đầu hỏi.

Chu Nguyên nghĩ một chút: “Vậy chút nữa tôi đặt kim luồn truyền dịch cho cậu.”

Trần Bách mệt mỏi trợn mắt nhìn, trong đầu mơ màng, mất một lúc lâu sau mới ngoẹo đầu hỏi: “Chút nữa phải đi chụp kiểm tra sao, sao anh lại đích thân đến… À, hôm nay không phải đi làm sao?”

“Ừ, hôm nay là cuối tuần.” Chu Nguyên nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Bách, tuy phải ở viện lâu dài, nhưng trong đầu không thể cứ nghĩ đến tiêm với chụp tim* mãi thế được, quanh bệnh viên có chỗ để nghỉ ngơi thả lỏng, ra ngoài một chút để tâm trạng thoải mái hơn, tinh thần khỏe mạnh cũng ít nhiều giúp ích cho bệnh tình đấy.”

*gốc拍片: chụp hình, chụp ảnh. Tác giả không nói rõ là chụp CT hay X-quang nên tôi để chung chung là chụp tim thế kia hen.

Trần Bách xua tay: “Tôi cảm thấy tinh thần mình rất khỏe mạnh, không cần đi. Đi đi lại lại mệt lắm, còn tốn tiền nữa.”

Chu Nguyên nghĩ cậu chàng khó chiều thật đấy, nhẫn nại nói: “Vậy ngồi xe lăn nhé, yên tâm được chưa?”

“Đừng.” Trần Bách kẹp nhiệt kế, bỗng nhảy khỏi giường, “Đừng, tôi đi được.”

Chu Nguyên nở nụ cười: “Tôi lái xe, chúng ta đi bằng ô tô.”

Trần Bách nhìn anh chòng chọc một lúc, hiểu sai ý: “Tôi phải thu dọn đồ sao, anh muốn, đưa tôi về à?”

Chu Nguyên hết cách với cậu, đành nói: “Vốn định tối nay mới nói cho cậu nhưng thôi vậy. Hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi muốn dẫn cậu ra ngoài một chút, Tiểu Bách, sinh nhật vui vẻ, hôm nay cậu đã tròn 20 tuổi rồi, chúc mừng nhé.”

Trần Bách cắt đứt lời anh: “Sinh nhật là cái gì, tôi không có sinh nhật.”

Câu nói kia vô cùng gượng gạo, hai người đều ngẩn ra. Trần Bách nhanh chóng hối hận, Chu Nguyên thì không nói gì, đè vai cậu xuống: “Cẩn thận kẻo nhiệt kế rơi ra. Thẻ căn cước của cậu ở chỗ tôi đây này, tôi không nhớ nhầm ngày đâu, nếu trước kia chưa từng chúc mừng sinh nhật thì lần này làm bù lại nhé.”

Tim Trần Bách nảy mạnh. Cậu biết không nên hỏi lúc này, nhưng sâu trong lòng cứ luôn có thứ gì đó kêu gào làm loạn, muốn cậu tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Cậu bật thốt lên: “Viên Lỵ thì sao, anh cũng từng tổ chức sinh nhật cô bé sao?”

Trần Bách có hơi cuống, cũng có chút nản lòng. Cậu không giấu nổi, hoặc vốn chẳng phát hiện ra.

Chu Nguyên nhìn cậu, chỉ cho rằng cậu nổi tính trẻ con: “Tổ chức chứ, hôm nay định dẫn Lỵ Lỵ đi cùng nhưng người nhà cô bé đến thăm, không thể phân thân đi được.”

Lúc này Trần Bách mới phát hiện Viên Lỵ không có ở đây. Cậu chợt nhận ra mình vừa hỏi cái gì, lúng túng ngồi ngay ngắn lại, không biết nên giảng hòa thế nào, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Vậy anh không được dùng xe lăn đẩy tôi ra ngoài.”

“Mới nãy không phải cậu kêu ngại đi ngại mệt sao.” Chu Nguyên thấy cậu tùy hứng vậy cũng chỉ cười, vẫn đồng ý, “Được, vậy không đẩy xe nữa.”

Anh nhìn nhiệt kế, nhiệt độ bình thường, đặt kim luồn cho cậu xong thì không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài.

Chu Nguyên đi rồi, Trần Bách khuấy bữa sáng còn ấm nóng trên bàn, mở nắp ra hơi nước bốc lên mặt khiến Trần Bách phải chớp mắt liên hồi. Cậu không thèm để ý đến tướng ăn mà ăn liền mấy thìa cháo, lấp đầy dạ dày đang rỗng. Ngực lại bắt đầu đau, có lẽ là do sợ.

Trần Bách không hiểu nỗi sợ này đến từ đâu. Sau khi vắt óc suy nghĩ, cậu đang sợ bị ghét. Sợ bị người kia ghét bỏ, đây là trải nghiệm đầu tiên trong tình sử ít đến trống không của Trần Bách.

Trong trải nghiệm đầu tiên này, cậu đã biết thế nào là hèn mọn rồi.