The Little Prince (Hoàng Tử Bé)

Chương 3



Edit: Cháo

Ngày hôm sau, Trần Bách thật sự cầm sổ tiết kiệm đến tìm Chu Nguyên, Chu Nguyên không nhận.

Trần Bách lẳng lặng đứng một bên nhìn anh khám bệnh, xem được một lúc thì ra ngoài thư giãn. Sáng sớm Chu Nguyên nhiều việc, trong lúc bận rộn ngẩng đầu nhìn một cái không thấy người đâu cả, chạy ra ngoài tìm mấy lượt, sau khi tìm được thì tóm cổ áo xách cậu về.

“Tôi sợ cậu trốn ra ngoài hút thuốc,” Chu Nguyên nghĩ một chút rồi bồi thêm một câu, “Bệnh viện không cho hút thuốc đâu.”

Trần Bách hạ tầm mắt ‘Ờ’ một tiếng.

Chu Nguyên đưa bệnh án cho cậu, nói: “Cậu đi kiểm tra toàn diện đi, xong thì tới tìm tôi.”

Trần Bách quay người rời đi, sổ tiết kiệm vẫn còn để lại trên bàn. Chu Nguyên do dự một lúc, cầm lên nhìn, con số trong đó quả thật quá ít ỏi.

Chu Nguyên cảm thấy có chút tàn nhẫn, không biết con số này có thể trả được mấy ngày tiền thuốc.

Anh khép sổ tiết kiệm lại, do dự một lúc rồi đẩy nó về chỗ cũ.

Bất giác đã đến trưa, lúc đến lượt Trần Bách thì đã gần đến giờ ăn trưa rồi, Trần Bách nói: “Không chen với người ta được nên đứng một bên đợi, tôi xin nghỉ phép hôm nay rồi.”

Chu Nguyên nhận lấy tất cả kết quả kiểm tra của cậu, lật từng trang.

Anh chỉnh lại vẻ mặt một chút, hỏi tình trạng lúc bình thường của Trần Bách. Trần Bách nói, chỉ cảm thấy tim cứ đau suốt.

Chu Nguyên lại hỏi mấy câu liên tiếp: “Bình thường có thấy thường xuyên khó thở không, muốn ho khan, dễ mất sức? Sáng dậy có cảm thấy lồng ngực khó chịu, nặng nề gì không?”

Trần Bách nghĩ một chút, đáp có. Chu Nguyên im lặng một lúc, lại nghe tim cậu một lần nữa rồi cúi đầu viết đơn thuốc.

“Tôi kê thuốc cho ba ngày trước, ba ngày sau tới tái khám.” Chu Nguyên tháo ống nghe xuống.

Trần Bách nói: “Anh cho tôi thuốc của một tháng đi.”

Chu Nguyên nhíu mày, cảm thấy cậu như đang đùa.

Trần Bách đứng cả buổi sáng, cảm thấy rất mệt mỏi gục người xuống bàn: “Vừa xin nghỉ đã bị trừ rõ nhiều tiền.”

Chu Nguyên vốn định nói, với sức khỏe hiện tại của cậu thì không thể làm việc được đâu, nhưng nhịn lại được: “Sức khỏe quan trọng hơn công việc, tình trạng của cậu không thích hợp làm việc quá căng thẳng, cậu phải chú ý.”

Trần Bạch vùi đầu vào trong tay, buồn ngủ nói: “Vậy anh kê thuốc cho bảy ngày đi.”

Chu Nguyên sửa lại đơn thuốc rồi đưa cho cậu. Một loạt tên thuốc Trần Bách nhìn không ra là thuốc gì, cậu hỏi: “Loại nào đắt nhất?”

Chu Nguyên chỉ cho cậu một cái tên, thật ra giá tiền thuốc thế này đã khá thực tế rồi.

“Anh bỏ nó đi.” Trần Bách nói, “Anh có thể kê thuốc giảm đau cho tôi không, tim tôi cứ đau suốt, lúc làm việc không đứng nổi.”

Chu Nguyên không dằn nổi nữa: “Cậu có biết với tình trạng này cậu nên nhập viện không, biết tim mình không tốt sao không chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, làm việc ít thôi? Bệnh tim không phải là trò đùa, thuốc giảm đau không phải muốn kê là kê được đâu.”

“Anh kê thuốc giảm đau đi,” Trần Bách giương mắt lên nhìn anh, “Tôi sợ đau.”

Chu Nguyên thấy cậu như vậy, lại không đành lòng: “Thuốc giảm đau trước giờ chỉ trị ngọn không trị được tận gốc, một khi bị phụ thuộc vào nó thì liều lượng dùng thuốc sẽ ngày càng nhiều, đối với cơ thể cậu sẽ trăm hại không có chút lợi ích nào cả.”

Trần Bách nói: “Không đau là được.”

Chu Nguyên muốn phát cáu rồi: “Thuốc giảm đau không trị được bệnh của cậu, sức khỏe sẽ chỉ ngày càng đi xuống thôi, rốt cục thì tại sao cậu lại đến khám bệnh thế hả?”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

“Vì không muốn đau nữa.” Trần Bách ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, cậu rất mệt, mắt khép hờ, nói, “Tôi nghe nói người bị bệnh này lúc chết thảm lắm, mặt xanh cả lại, miệng còn hộc máu, đang sống mà bị đau cho đến chết.”

“Tôi chỉ nghĩ, muốn anh kê cho đơn thuốc, để sau này có lẽ tôi sẽ chết nhẹ nhàng hơn chút, không đến nỗi khó coi như vậy.” Trần Bách nhạt nhẽo nói, không giống như đang đùa, “Uống lắm thuốc đắt như vậy, đến lúc sắp chết còn khó chịu hơn, vậy lỗ lắm.”

Chu Nguyên không nói gì nữa, xoa xoa trán, một lát sau sửa lại đơn thuốc cho cậu.

“Ba ngày sau cậu quay lại đây.” Chu Nguyên nói.

Trần Bách nhận lấy đơn thuốc, liếc qua một cái, tựa hồ chẳng quá để ý.

“Cám ơn bác sĩ Chu.” Cậu chào tạm biệt với anh.