The Little Prince (Hoàng Tử Bé)

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Ngày hôm sau, Chu Nguyên giao bệnh án của Trần Bách cho thầy hướng dẫn, thầy đồng ý sẽ xem qua. Nhưng ba ngày sau, Trần Bách không đến tái khám.

Mấy ngày nay Chu Nguyên bận đến không nhấc đầu lên nổi, căn bản không có thời gian nhớ đến chuyện này, nếu thầy hướng dẫn mà không gọi điện lại, Chu Nguyên cũng suýt nữa không nhớ ra được.

Qua điện thoại thầy hướng dẫn phân tích, tỏ thái độ rất rõ ràng: “Lập tức nhập viện, xem khả năng chịu đựng của cậu ta, nếu được, phải nhanh chóng phẫu thuật thay van tim.”

Không có chút đường sống nào cả, Chu Nguyên cầm điện thoại mà do dự: “Cậu ấy chưa đến khám lại, cũng không để lại phương thức liên lạc nào khác… Không có hy vọng điều trị bằng thuốc sao ạ?”

Bên kia im lặng một lúc: “Không thể dùng thuốc. Với cả không thể kéo dài thêm nữa, nếu không thật sự hết cách rồi.”

Chu Nguyên bị chuyện trong tay làm cho phiền não, vừa viết báo cáo vừa nghiêng đầu kẹp di động với vai, nói: “Em không liên hệ được với cậu ấy.”

“Thế đã vậy.” Thầy hướng dẫn nói một cách hờ hững, cuộc nói chuyện kết thúc tại đây.

Cúp điện thoại, Chu Nguyên dừng bút ngẩn người. Đồng nghiệp ngồi bên thúc giục, anh mới lấy lại tinh thần, vội đáp một tiếng.

Chu Nguyên vùi đầu nhanh chóng viết báo cáo, trong đầu nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

Tự bản thân còn chưa lo nổi, nào có tâm tư đi giúp kẻ yếu hơn, hơn nữa vốn cũng chẳng quen biết gì nhau.

Sự cảm thông và lòng tốt của con người biến mất rất nhanh khiến nó có vẻ rẻ mạt, nhưng sẽ chẳng ai truy vấn cả, dù sao thói đời chính là như vậy.

Cả một tuần Trần Bách không đến tái khám, mười lăm ngày sau cũng không đến, rồi gần một tháng, ấn tượng của Chu Nguyên về cậu trai bệnh nặng này gần như đã chẳng còn gì.

Đã đến cuối tháng, dù gì cũng có chút thời gian rảnh rỗi, Chu Nguyên cuối cùng cũng được thở một hơi, ra ngoài thả lỏng một lần.

Sở thích của Chu Nguyên khác với những người trẻ tuổi khác, tuổi đời còn trẻ nhưng anh thích uống trà, có thời gian là cứ thích chạy đến quán trà, có tụ họp nói chuyện gì cũng sẽ đến đó. Tưởng Niệm Như thì không thích vậy, than phiền không thôi, vì thế hai người không gặp được nhau.

Hôm ấy Chu Nguyên lại chạy đến quán trà uống trà đàm đạo với bạn, quán trà ở chỗ hơi xa, cả một buổi chiều không có mấy người đến, bạn anh bẻ một miếng trà đen An Hóa*, pha cho anh một bình. Trời ngày hè, hai người vừa uống vừa trò chuyện, cứ thế qua một buổi chiều cũng khá là ý vị.

*Một loại trà nổi tiếng của Hồ Nam – Trung Quốc, dòng trà đen An Hoá rất tốt cho các bệnh về tim mạch, huyết áp, đường huyết, mỡ máu…







Trà đen An Hóa

Trò chuyện được một nửa thì có người đẩy cửa đi vào — Vu Lộ, một người bạn cũ, hai bên đều là người quen, vì thế làm nóng thêm một ly trà nữa, ba người tụ lại với nhau.

Vu Lộ đi qua ngồi xuống, cầm chén trà nóng lên ngửa cổ uống, Chu Nguyên nhìn mà lo.

Anh nói: “Cậu uống chậm thôi, làm mẹ đến nơi rồi. Thu cái chân lại, chú ý tư thế ngồi, lần sau cầm tay vịn ngồi xuống nhẹ nhàng một chút, không để ý đến hình tượng thì cũng phải chú ý đến đứa bé chứ.”

“Ông nói nhiều quá.” Vu Lộ lau miệng, bên ngoài trời nắng gắt khiến cô chảy đầy mồ hôi, “Ba câu không thoát được bệnh nghề nghiệp, còn giống người làm mẹ hơn cả tôi. Sau này vợ ông mà có bầu, còn không bị ông nói cho phiền chết luôn.”

Chu Nguyên cười cười, không nói nữa.

Vu Lộ bình thường trông tùy tiện, nhưng về công việc thì lại rất cẩn thận, là một phóng viên thâm niên của Già thành, đã mang thai 3 tháng rồi nhưng bụng vẫn chưa lộ ra. Cô quen biết Chu Nguyên nhiều năm, hai người trêu ghẹo lẫn nhau cũng không có gì phải kiêng dè.

Người bạn ở quán trà pha cho cô một ấm trà lúa mạch: “Tiểu Nguyên tốt tính thế này, kết hôn rồi nhất định sẽ rất thương vợ, còn cần cậu ở đây lo nghĩ lung tung sao? Nào, uống chén này đi, thanh nhiệt giải khát… Phóng viên Vu chạy đi đâu mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế kia.”

“Vừa chạy qua tòa soạn nộp tài liệu.” Vu Lộ uống xong, liếm liếm môi, sáp lại gần trước thần bí nói, “Lần này lại có nội tình đen tối, có muốn nghe không?”

Chu Nguyên cười lên: “Mỗi lần ngầm điều tra về phân xưởng hang ổ chui là cậu lại nói cứ như đám săn ảnh ấy.”

“Ông có muốn nghe không đấy, tôi không thích nói nhiều đâu.” Vu Lộ lườm anh một cái, “Lần này là một xưởng công nghiệp hóa chất, cỡ lớn đấy, giấu kĩ trong thị trấn, cách khá là xa.”

“Nói thật, lần này tôi vào đó còn thấy hối hận đây.” Vu Lộ cúi đầu sờ bụng một cái, “Mùi nồng lắm, ngửi qua thôi cũng thấy có độc, không hiểu sao người trong đó sống nổi.”

“Chả mấy khi nghe cậu nói hối hận.” Chu Nguyên nói, “Cô phóng viên à, cho dù thế nào vẫn phải đặt sức khỏe lên đầu.”

“Rồi rồi rồi, hiểu rồi. Sau này có chỗ nào khó chịu, đến viện sẽ lật thẻ của ông đầu tiên.” Vu Lộ lấy điện thoại, mở ra cho anh nhìn, “Cho các ông xem hàng lậu này, không được truyền ra ngoài đâu, tôi mạo hiểm tính mạng để chụp lén đấy, mỗi tấm ảnh đều là bằng chứng để đưa bọn chúng lên tòa.”

Vẻ mặt Vu Lộ sáng bừng, với quyết tâm đấu tranh với mặt tối của xã hội khiến cô của giờ phút này trông thật thu hút.

“Ông chủ sản xuất nguyên liệu hóa chất công nghiệp phi pháp, ảnh hưởng trí mạng đến sức khỏe tuổi thọ của cư dân xung quanh, nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa bị vạch trần?! Buôn bán phi pháp đã đành, còn dám thuê lao động trẻ em, nhìn thôi cũng khiến người ta phát bực.”

Chu Nguyên nhìn mấy chục bức ảnh trong điện thoại của cô — hoàn cảnh làm việc trong đó bẩn thỉu, máy móc dụng cụ thô sơ không đạt chuẩn, công nhân lao động quá sức.

Trên khuôn mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi trầm trọng — vành mắt thâm đen, sắc mặt tái xanh, cả người lôi thôi nhếch nhác, lưng còng cả xuống, xem chừng đã bị bóc lột đến cùng cực rồi.

Nhỏ thì tầm mười mấy, lớn thì bốn mươi năm mươi, đủ loại độ tuổi. Mọi người đều biết rõ trong lòng, những người bán sức khỏe bán tuổi thọ thế này, chẳng qua cũng là vì miếng cơ manh áo, là vì có thể sống tiếp.

Chu Nguyên nhìn cô vuốt màn hình, trong lòng vốn cảm thấy nặng nề, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ quy về một tiếng thở dài mà thôi.

Vu Lộ cũng than thở: “Thật chẳng dễ dàng gì.”

Cô vẫn đang lật ảnh, không biết chụp được bao nhiêu tấm, đang lật dở thì Chu Nguyên đột nhiên nắm lấy tay cô.

Chu Nguyên nói: “Cậu chờ chút.”

Anh cầm lấy di động của cô, lật lại ảnh trước đó, đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm một lúc, phóng to ảnh lên xem.

Một thiếu niên thân thể suy nhược, trong tay kéo một cái túi nặng trĩu chứa nguyên liệu hóa chất hư hỏng, đầu gục xuống, môi tím bầm, bệnh trạng lộ hết ra mặt, dường như có thể ngã gục xuống bất cứ lúc nào.

Chu Nguyên nhìn, cố gắng xác nhận thật lâu.

Đó chính là Trần Bách.