Thê Lữ Khế Ước / Đại Yêu

Chương 60: Thèm



"Hiếu kính?" Bạch Ngôn Lê hơi nghi hoặc.

Đào Bão Bão ghé lại nói, "Ngài xuất thân ở thôn làng trong núi nên chắc không biết. Ngài có nhớ hôm đó sau khi cắm yêu kỳ, đất trời rung chuyển ra sao không?"

"Nhớ." Ngay cả y cũng đứng không vững, nếu không có Đào Bão Bão đỡ thì có khi còn nhã nhào rồi.

"Không chỉ yêu quái mà con người sống trong phạm vi lãnh địa cũng sẽ cảm nhận được và phải phục tùng."

Những người già trong làng trong trấn đều biết quy củ này. Dù không rõ có vị đại yêu nào đến Đông Hoang, nhưng một khi yêu phủ thành lập, thân là gia súc như họ nhất định phải đến dâng lễ.

"Coi như biết quy củ." Tuy rằng bộ dạng run rẩy hết sức nực cười nhưng đây lại là điều Tư Vĩ mong đợi nhất, "Sau đó chúng ta sẽ được chọn trước nhỉ."

"Không phải gia chủ không cho ăn thịt người sao?" Đan không có hứng thú với thịt người, còn Thương Phạt thì đơn giản là ghét mùi tanh của máu người.

"Chỉ không cho ăn ở nhà thôi." Tư Vĩ liếm mép, "Ra ngoài ăn, không để ai biết là được rồi."

"Ha ha." Đan liếc mắt nhìn hai vị cấp trên, không đánh tan mộng đẹp của lão nhện.

"Đỡ mất công tìm." Bạch Ngôn Lê đã có tính toán từ lâu, giờ lại có nguồn lao động đến dâng tận miệng, y lấy làm phấn khởi

"Đây là danh sách chi tiết." Ông lão run tay, nhìn chồng sách rơi văng vãi trên đất, liền gọi người trẻ tuổi bên cạnh, "A Tả, mau nhặt lên."

"Vâng...." Như vừa tỉnh mộng, thấy tay ông lão huých vào mình, người trẻ tuổi kia mới vội vàng cúi xuống thu dọn.

"Mang lên đây." Đào Bão Bão đứng bên cạnh Bạch Ngôn Lê, mở miệng nói.

Người trẻ dâng chồng danh sách, lúc đứng dậy còn hơi loạng choạng.

Bạch Ngôn Lê lại quay nhìn Thương Phạt, thấy vị chỉ huy đầu não đang ngồi nghiêng chống cằm.

Thương Phạt lấy ra cây quạt, buồn chán ngắm nghía từng phiến cốt.

Đào Bão Bão đi tới, người dâng danh sách kia còn không dám ngước mặt lên. Y nhìn Thương Phạt, thấy hắn chẳng tỏ thái độ gì, mà cũng không thèm cho mình lấy một cái ánh mắt.

"...." Hơi do dự, y ôm chồng sách, nhìn sang Bạch Ngôn Lê.

"Mang tới đây." Thấy thái độ của Thương Phạt khá rõ ràng, Bạch Ngôn Lê chủ động lên tiếng.

"Vâng." Đào Bão Bão vui sướng đưa danh sách cho Bạch Ngôn Lê, sau đó lại đứng sau lưng y, cùng y đọc chữ viết trong đó.

Trong một vài phút ngắn ngủi, toàn sảnh đều nghiêng trang lạ lùng. Bạch Ngôn Lê đọc thật cẩn thận, còn Thương Phạt lại như đang thất thần, tầm mắt đã không còn ở trong sảnh, tâm hồn thả tít ngoài sân.

Danh sách viết rất tỉ mỉ, bao gồm số vật phẩm đưa đến hàng tháng cùng cống phẩm cống nạp hàng năm, ngoài đồ ăn ra còn có quần áo vải vóc, dụng cụ, đồ trang trí.

Những thứ Bạch Ngôn Lê nghĩ tới đều có, thứ y không nghĩ tới cũng có luôn.

Muốn điều hành một yêu phủ cần rất nhiều của cải. Y vốn đang khó khăn, giờ mọi thứ đều được giải quyết.

Càng nhìn vẻ mặt y càng hòa hoãn, mãi đến khi.....Ngón tay dừng ở một hàng chữ, y bỗng dưng trầm giọng, "Mỗi tháng một trăm đồng nam đồng nữ?"

"Vâng vâng vâng!" Ông lão căng thẳng. Đồ đạc khác ít nhiều cũng có thể nghĩ cách, chỉ riêng món này mà tính không cẩn thận thì khiến vô số nhà tuyệt tự tuyệt tôn.

Mỗi tháng hai trăm đứa trẻ, đây là số lượng lớn nhất mà bọn họ có thể thương lượng thống nhất rồi. Phân chia đều cho các thôn làng, thôn nào chẳng sinh em bé.

Nhưng so với Nam Hoang, con người sống dưới sự quản lý của Nam phủ không còn dám sinh con nữa. Bọn họ cũng không dám chạy trốn, chỉ đành tuyệt vọng sống qua ngày. Nghe nói mấy năm qua, khắp Nam Hoang chưa từng nghe tiếng trẻ con khóc.

Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ mấy chục năm nữa, con người ở Nam Hoang sẽ tuyệt tích. Đông Hoang thì tạm thời vẫn yên ổn. Có thể mười năm qua càng lúc càng hỗn loạn, đám yêu quái vốn im hơi lặng tiếng bỗng nhiên không còn kiêng kị nữa, kéo đến Đông Hoang càng lúc càng nhiều, đúng thời điểm này lại có yêu phủ được thành lập thì chưa chắc đã là chuyện xấu. Dù sao chăn nuôi có tổ chức cũng tốt hơn tùy ý bắt giết mà.

"Mỗi ngày mười thùng máu tươi?" Thấy hàng chữ này, cánh tay Bạch Ngôn Lê lại đau nhói.

Y vẫn chưa quên những lần bị lấy máu tại Áo thành.

"Chúng ta sẽ lựa chọn những thiếu nữ xinh đẹp nhất và những thanh niên khỏe mạnh nhẫn, mỗi ngày thu thập xong sẽ mang đến yêu phủ." Dập đầu sát đất, ông lão lại buông cốc trà đang bốc khói ra, chỉ sợ cố đến thế rồi mà vẫn không thể thỏa mãn yêu quái bề trên.

"..." Vẻ mặt Bạch Ngôn Lê rất khó coi, chậm rãi quay đầu.

Thương Phạt vẫn ngắm quạt, làm lơ ánh mắt của y.

Che giấu tâm trạng kịch liệt khó lòng kìm nén, Bạch Ngôn Lê cứ thế nhìn hắn.

"...." Đây là thông lệ của yêu phủ, gia súc trong phạm vi chăn nuôi cũng không khác.

Thương Phạt nhún vai, chưa gì đã thấy ánh nước lấp lánh trong đôi con ngươi đen tuyền của Bạch Ngôn Lê, biết y đang kìm nén bao nhiêu bi phẫn, bất lực và oan ức.... Nếu không phải tình cảnh không cho phép thì có khi Thương Phạt đã xoa đầu y rồi.

Cầm quạt, hắn cho y một cái phất tay.

Bạch Ngôn Lê được sự đồng ý, nở nụ cười tỏa nắng, lật mặt nhanh đến nỗi Thương Phạt phải tặc lưỡi một cái.

"Xin hỏi...."

Ông lão cùng đám người phía sau sợ hãi cúi đầu, len lén trao đổi ánh mắt. Vẻ mặt họ vô cùng bất an. Họ đại diện cho mấy trăm thôn làng đến đây, sau lưng còn mấy vạn người, nếu không thương lượng tốt thì có thể hình dung ra những chuyện sau đó.

Tai ương ngập đầu.

Nhưng nếu cứ làm theo yêu cầu của yêu quái thì sau này bọn họ biết thu xếp làm sao với các thôn trấn còn lại.

"Xin hỏi như vậy không đủ sao?" Ông lão run giọng, không dám ngẩng mặt lên.

Lão chỉ có thể nghe thấy tiếng động bên trên chứ không dám nhìn vị trên ghế chủ tọa.

"Chúng ta cần xây dựng phòng ở, cho nên muốn những người thợ giỏi nhất của các ngươi đến hỗ trợ. Các ngươi đến đây cũng đã thấy rồi, còn nhiều chỗ cần tu bổ."

Thợ xây nhà?"

Ông lão ngẫm nghĩ, cẩn thận hỏi, "Ngài cần bao nhiêu người?"

Chỉ là đến hỗ trợ, chắc là không mất mạng....

"Càng nhiều càng tốt." Bạch Ngôn Lê bấm ngón tay tính toán, "Chúng ta không có nhiều thời gian, việc nặng có yêu quái lo, chỉ cần các vị phối hợp."

Bàn về xây dựng nhà cửa, tuy rằng yêu quái có sức mạnh phi thường để thu thập nguyên vật liệu trên trời dưới đất, nhưng sự tinh tế khéo léo thì thua xa con người.

"Nếu gấp, chúng ta có thể triệu tập năm trăm thợ tốt và hai ngàn công nhân." Ông lão đảm bảo, "Còn nếu đủ thời gian thì có thể tiếp tục tìm người."

Nhà ai chưa từng tu sửa một lần, thôn nào cũng sẽ có thợ giỏi.

Bạch Ngôn Lê mỉm cười gật đầu, "Chỉ cần có người, chúng ta có thể đến đón. Tốt nhất là lên đường luôn."

Di chuyển bằng xe ngựa của con người mất quá nhiều thời gian, nhưng yêu quái thì khác, có vô số phương tiện để đi lại.

"Vâng."

"Ừm..." Lật lại danh sách, Bạch Ngôn Lê nói thêm, "Mỗi tháng nộp thêm mười vạn tiền cốt đi."

"?" Dù không hiểu lắm nhưng dù sao cũng không liên quan đến tính mạng, ông lão lập tức thưa vâng.

Ban đầu trên danh sách viết 5 vạn tiền cốt hiếu kính, nhưng cũng chỉ viết vào cho có, chứ yêu quái đâu cần tiền bạc của con người.

"Tám mươi trấn sáu trăm thôn, chắc sẽ có đầu bếp chứ?"

"vâng." Lòng lão bồn chồn nhìn khắp sảnh, đám người đi sau ai cũng thắc mắc mà không dám ngẩng đầu.

"Cần người tay nghề tốt." Bạch Ngôn Lê ngẫm nghĩ rồi bổ sung, "Cũng phải có lá gan lớn chút."

"Không biết...." Ông lão không kìm được, liều hỏi, "Ngài cần đầu bếp làm chi."

"Yêu phủ mới thành lập, tuyển người nấu nướng." Bạch Ngôn Lê lại mỉm cười.

Ông lão trợn tròn hai mắt, lại liếc mấy người đằng sau. Bọn họ còn đang tưởng mình nghe lầm.

Tuyển người?

"Ừ, yêu quái không am hiểu chế biến." Đồ ăn của con người phải do con người làm mới ngon, "Đầu bếp phải ở lại trong phủ." Cho nên mới cần gan lớn, chứ tay nghề tốt đến đâu mà dăm hôm đã bị dọa chết khiếp thì ích gì.

"Ở....ở lại?" Ông lão hốt hoảng, lắp bắp thành tiếng.

"Có thể thu xếp chỗ ở." Bạch Ngôn Lê an ủi, "Phát tiền công."

Tuyển đầu bếp loài người, lại còn trả công? Lão nghe không lầm đấy chứ?

Ông lão khép nép cúi đầu, hai thanh niên đằng sau không nhịn được, lén nhìn lên một cái, nhưng tiếc là tầm nhìn hạn chế, chỉ thấy được đến đầu gối Bạch Ngôn Lê là không dám nhìn lên thêm nữa.

"Tốt nhất là biết ủ rượu." Bạch Ngôn Lê tính toán, "Nếu có người chuyên nấu rượu thì mời đến luôn cũng được, tiền công trả gấp năm lần."

Nếu không phát tiền công thì y cũng không cần đòi thêm mỗi tháng mười vạn.

"Vâng..." Thật sự quá ly kỳ, ông lão tiếp thu hơi chậm, "Còn về số đồ tiến cống kia?"

"Chúng ta rất bận, không có thời gian chăm con cho các ngươi."

"Cái gì?" Lần này ông lão không nhịn được nữa, ngẩng phắt đầu lên.

Thương Phạt mở quạt hờ hững che nửa gương mặt. Câu nói của Bạch Ngôn Lê chẳng làm hắn bấy ngờ tí nào. Ngáp một cái, hắn lại nghiêng sang bên khác của cái ghế.

"Không cần." Bạch Ngôn Lê cười cười nhìn bọn họ, "Còn cả chỗ máu đó nữa, giữ lại đi."

"Ý ngài là?" Người trẻ tuổi không dám tin, "Ngài không ăn thịt người sao?"

Vị yêu quái trên ghế chủ tọa vẫn hờ hững, tất cả mọi người trong sảnh chỉ có thể đặt câu hỏi với người đang trò chuyện với họ.

Trừ vị ở ghế chính, chỉ có mình y được ngồi. Nhớ tiếng hô ban nãy, có vẻ như vị trên kia là chủ tọa, còn người đang nói đây....Thấy yêu quái đầu mọc quả đào liên tục gọi y là phu chủ, mà y lại đứng ra tiếp chuyện, thân phận cũng không khó đoán.

Vị này ngay từ đầu luôn tỏ thái độ ôn hòa, còn là bạn lữ của gia chủ, người nắm quyền lớn thứ hai trong yêu phủ này.

Cho nên chắc chắn y không nói đùa đâu nhỉ.

"Sao phải ăn thịt người?" Bạch Ngôn Lê chậm rãi đứng lên khỏi ghế, thong thả bước xuống.

"Có ý gì?" Tư Vĩ khiếp sợ. Các yêu quái khá trong sảnh cũng như lão, vô cùng phẫn nộ trước thái độ của Bạch Ngôn Lê, chẳng qua vì ngại gia chủ còn ngồi đó mới không làm ầm.

"Hả?" Đan lại rất bình tĩnh, nheo mắt một cái.

"Không cần? Thịt người thì đã đành, sao cả máu cũng không cho uống?" Tư Vĩ thở hổn hển, cảm giác thiếu món này thì sống còn gì vui.

"Ngươi không ăn thịt người không uống máu người, có chết không?" Đan bình tĩnh nói.

"Chết thì không chết." Cũng như con người ý, không ăn thịt gà không uống rượu có chết không? Không, "Nhưng mà thèm!"

"Đổi khẩu vị đi." Đan đề nghị, có chút bỡn cợt, "Máu thú hoang thì sao?"

"Hôi!" Nếu không phải không còn lựa chọn thì ai mà thèm. Hơn nữa, mỗi yêu quái có một tập tính, lão không ăn thịt người thì không chết, nhưng có nhiều yêu quái tu luyện bằng cách ăn thịt uống máu con người thì sao?

"Có thể hạn chế số lượng chứ đâu thể cấm hoàn toàn. Hơn nữa, uống máu người cũng đâu có mất mạng." Tư Vĩ thấp giọng oán trách, lại len lén nhìn gia chủ, nhưng Thương Phạt lại chẳng có phản ứng gì.

Có điều, một khi hắn còn ngồi đó thì đám yêu quái có hận cũng không thể lên tiếng.

"Ngươi tưởng rằng." Đan lắc đầu ghét bỏ sự ngu dốt của đối phương, "Yêu quái ăn thịt người về sau còn được ở trong phủ ư?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đầu Quả Tim
2. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
3. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
4. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
=====================================

Không phải hôm nay Bạch Ngôn Lê mới đưa ra quyết định này. Từ khi quyết định giao việc quản lý yêu phủ cho y, thân phận của y chắc chắn sẽ gây ra một sự kiện chưa từng có từ trước đến nay.

Đi xuống sảnh, Bạch Ngôn Lê đứng trước đám người. Y trầm mặc một lúc, nghiêm nghị nói, "Đông phủ tuyệt đối không cho phép ăn thịt người."

Lời cam kết vững vàng như sấm động, khiến cả người lẫn yêu quái trong sảnh sững sờ.

"Còn nữa, cho các ngươi biết một bí mật nhỏ." Y duỗi tay ra, sắc mặt nghiêm trang ban nãy lại trở nên hiền hòa, "Ta là con người."