Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 107: Anh trai của vị hôn phu (7)



Cuộc họp kết thúc, Neil bước chân hơi vội, một đường nhanh chóng trở về phòng.

Vừa mở cửa hắn liền bước nhanh vào buồng tắm, nước lạnh xả xuống, nước từ trên đầu chảy xuống thấm vào trong quần áo, mới giảm bớt được lửa nóng trong người nhưng lại không xua đi được nồng đậm mùi pheromone mạnh mẽ tỏa ra.

Hắn hít sâu một hơi dặn bản thân mình trấn tĩnh lại.

Cô lúc đó...dưới gầm bàn, dùng ngón chân nhỏ xinh trêu chọc hắn, cái cảm giác mềm mại ấm áp di chuyển từ cổ chân lướt đi lên chạm nhẹ vào làn da ấy.

Chỉ một chút thôi hắn cảm nhận được làn da mịn màng như dương chi bạch ngọc, ngón chân hồng hồng xinh xắn trêu chọc lửa nóng trên người hắn, đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế nổi mình.

Phản ứng cứ thế nổi lên, mặc dù từ xưa đến nay hắn vẫn luôn tin vào định lực của mình, khi còn trong quân đoàn không ít Omega và Beta tiếp cận hắn nhưng chỉ cần hắn muốn hắn dễ dàng khắc chế bản thân, ngay cả việc một Omega phát tình đứng trước mặt hắn rên rỉ hắn cũng có thể không chớp mắt lấy một cái ngồi an toạ bình tĩnh đạm bạc.

Nhưng mà cô...chỉ một chút trêu chọc ấy hắn lại phát ra tín hiệu động tình, mặc dù rất nhỏ, nếu hắn không gấp rút chạy về tình hình sẽ còn xấu hơn nữa, thật không thể tin được.

Thở dài một hơi, Neil cảm thấy mình đã bình tĩnh lại đôi chút, cố gắng để bản thân không nghĩ về xúc cảm kích thích ban nãy, áp chế lại pheromone rạo rực trong người, hắn ngâm mình 20 phút thấy bản thân đã khôi phục lại bình thường mới bước ra ngoài.

Cởi ra quân phục ướt đẫm sớm dán vào da thịt, hắn tiện tay quấn một chiếc khăn tắm, mở cửa bước ra ngoài.

Vừa ra đến ngoài phòng thân mình liền sững lại bởi vì một mùi hương dụ hoặc rất ngọt lan tỏa trong bóng tối.

Lông mày hắn nhăn lại thật sâu, áp chế lại cỗ run rẩy nóng bỏng lại bắt đầu rục rịch trong cơ thể: "Tôi nhớ rằng mình đã khóa cửa, làm cách nào người có thể ở trong này"

Hoa Y gạt công tắc, ánh đèn chói sáng soi rõ 2 thân ảnh, cô nghiêng người khoanh tay dựa vào tường uất ức nhìn hắn: "Em cậy cửa vào, lần nào anh cũng nhốt em bên ngoài, hiện tại em đành phải tự mình động thủ thôi"

Neil ánh mắt trực tiếp lướt qua cô không nhìn cô, giọng nói cực lực khắc chế trở nên khàn hơn chất giọng ban đầu của hắn 1 tông độ: "Người mau đi ra ngoài!"

Hoa Y nở nụ cười bỏ ngoài tai lời đe doạ của hắn, cầm lên khăn bông, từng bước lại gần hắn, cô kiễng chân, vươn đôi tay ý định muốn lau khô tóc cho hắn, nhưng cô thực sự đã đánh giá cao mình, cho dù kiễng, cô vẫn không với tới đầu hắn.

Hoa Y thở dài não nề thầm chửi rủa cái thiết lập Omega Alpha này, lại nhìn lên hắn ánh mắt đáng thương nói: "Anh có thể cúi xuống không? Em không với tới được"

Hắn không trả lời, thân mình vẫn sừng sững đứng đó nắm tay siết chặt, không có phản ứng gì, Hoa Y thấy hắn không hợp tác, đành phải lấy ghế, đứng lên đó, mới với tới đầu hắn.

Cô nhẹ nhàng phủ khăn lên đầu hắn, lau khô từng sợi tóc đen của hắn, tóc hắn rất mượt lại trơn bóng, khiến cho Hoa Y thực yêu thích, nhưng cứ nghĩ đến câu nói lúc nãy của hắn, lòng cô lại dâng lên một chút tủi thân, lời cũng đã nói ra: "Lời anh nói với Abraham, em là vương nữ, ý anh muốn nói anh không muốn đôi co, nhịn xuống những hành động của em, chỉ vì thân phận của em? Vì em là vương nữ cho nên cho dù em làm gì với anh, cũng không sao cả, anh đều có thể cho qua sao?"

Hoa Y vẫn còn đang muốn lảm nhảm uất ức than thở, bỗng không kịp phản ứng eo bị cánh tay cứng như sắt siết lại, miệng còn đang thao thao bất tuyệt bị một đôi môi lạnh như băng chặn lại, lời nói đều bị hắn nuốt hết qua từng kẽ răng.

Neil ôm cô, siết thật chặt eo cô như muốn bẻ gãy, môi hắn điên cuồng ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ hôn, cũng không được gọi là hôn mà là gặm cắn cấu xé, lực đạo to lớn mút lấy dây dưa cướp đoạt đi hơi thở, nguồn nước trong khoang miệng cô, từng tấc công thành đoạt đất đánh đâu chủ quyền.

Trong phòng nồng đậm mùi pheromone, một loại thanh mát như bạc hà trộn lẫn với vị ngọt ngấy tiêu hồn, dây dưa thật lâu sau hắn mới buông tha đôi môi cô.

Hắn cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ánh mắt cô lấp lánh ánh nước mê man động tình, trên người cô toả ra mùi thơm mê hoặc ngọt ngào quyến rũ hắn, đôi môi đỏ lên như lạp xưởng còn thấp thoáng ánh bạc vì vừa bị hắn dày xéo thương yêu.

Hoa Y toàn thân nóng rực, cảm giác này vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, dường như cô cảm thấy mùi hương của hắn trở nên quá mê hoặc, khiến cô như si như ngốc không tự chủ được theo bản năng sáp đến gần lồng ngực của hắn mềm mại dựa vào.

Không khí trong phòng sớm bị mùi pheromone nồng đậm lấn át, cái mùi mị hoặc của đối phương khiến cả hai khó khăn thở dốc từng đợt giống như lý trí sắp rơi xa cơ thể.

Phải thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói trầm ấm, lại tăng thêm độ khàn của hắn: "Vì là em cho nên tôi mới bất lực như vậy, vì là em cho nên tôi mới chỉ có thể chịu đựng, nếu là một người khác, cho dù là vương thất, tôi cũng sẽ khiến cho cô ta vĩnh viễn biến mất, trở thành một đống sắt vụn biết chuyển động"

Hoa Y nở nụ cười thoả mãn, hơi thở gấp gáp trong lòng lại âm thầm vui sướng vì câu trả lời của hắn, tay cô đưa lên, khẽ luồn vào tóc hắn, hỏi: "Nếu đã để ý em như vậy, vì sao lại từ chối em, vì sao luôn tỏ vẻ lạnh nhạt với em"

Neil ánh mắt sâu thẳm, cúi đầu chôn tại hõm cổ cô, hơi thở ấm nóng cố ý phả lên hõm cổ cô cánh tay siết chặt eo cô, lực đạo lớn đến nỗi chỉ cần thêm một chút cô liền gẫy đôi.

Hắn nhắm mắt lần nữa mở ra đôi mắt hiện lên phẫn nộ, uất hận sau là không cam lòng: "Trước là sợ em trêu đùa tôi, sau là muốn tốt cho em"

Hoa Y ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt hắn: "Muốn tốt cho em?"

Neil đôi mắt nhẹ híp lại, chỉ còn sự luyến tiếc, sâu trong đáy mắt là âm u bất tận như muốn huỷ diệt tất cả: "Bởi vì tôi đã không còn tuyến hormone Testosterone, cả đời này của tôi đều không thể làm một Alpha hoàn chỉnh, tôi không thể có đời sau..."

Hoa Y sững người lại, đơ mất 2s...sau nhìn đến ánh mắt bi thương của hắn đành phải nuốt lời độc miệng vào trong bụng, cũng không thể trực tiếp cốc tỉnh hắn, rốt cuộc bấy lâu nay, hắn vẫn luôn né tránh cô, là vì vấn đề này?

Hoa Y trong lòng khóc một dòng sông, bấy lâu nay mất nhiều thời gian truy hắn như vậy, mà cái lý do thực sự khiến cô...lật bàn!

Thở dài một hơi, cô khẽ vòng tay, ôm hắn thật chặt, gác đầu lên vai hắn kiên nhẫn nói: "Ngốc, chuyện này em chưa bao giờ để ý"

Neil lại khẽ đẩy cô ra, trong đôi mắt hắn xuất hiện vô vàn sắc thái, có vui vẻ, có thỏa mãn, cũng có bi thương, cùng luyến tiếc.

"Nhưng tôi để ý, tôi là một Alpha tàn tật, tôi không thể nào mang lại hạnh phúc cho em..."

Hoa Y mệt mỏi đỡ trán, mặc dù cô hiểu hắn được thiết lập là người tại thế giới này, cho nên khái niệm Alpha cũng đã ăn sâu vào tâm tưởng hắn, nhưng hắn lại muốn đẩy cô đi, chỉ vì quan niệm rằng bản thân hắn không thể mang lại hạnh phúc cho cô?

Hoa Y xoay lại khuôn mặt hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào cô, dõng dạc nói: "Anh định đẩy em vào vòng tay người khác? Em trai của anh sao? Anh nguyện ý? Hơn nữa cho dù anh nguyện ý, em đây cũng không bao giờ chấp nhận, người duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho em, bên em đến hết đời, cùng nhau bạc đầu giai lão, chỉ có mình anh, Neil Phoenix!"

Neil nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cô, vô cùng chân thành, nghiêm túc, những điều cô nói đều là thật.

Nhưng hắn lại không thể chấp nhận bản thân hắn, hắn hận ngày đó hắn cứ như con thiêu thân, vì ước mơ ngu ngốc làm anh hùng mà bất chấp nguy hiểm chiến đấu vì đế quốc, vì gia tộc Phoenix.

Nhưng nhận lại được gì, hắn bị người sắp xếp tính kế nhiễm phóng xạ độc trong khi làm nhiệm vụ, báo đáp hắn chỉ là một thân thể không hoàn hảo, cùng với một danh xưng anh hùng.

Mà em trai hắn, thật trùng hợp lại thay thế vị trí của hắn, trở thành thiếu tướng, được mọi người ngưỡng vọng, trở thành một Alpha toàn vẹn mạnh mẽ.

Hắn hận em trai hắn sao? Không hắn không hận cho dù mất đi chức vị mà bao năm nay hắn đều phấn đấu, nhưng hắn lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Điều đau đớn nhất trong cuộc đời hắn chính là người tin tưởng nhất lại phản bội mình, những gì gây dựng được hoá ra lại làm giá y cho kẻ khác, từ đầu đến cuối bản thân hắn chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bây giờ hắn chỉ là một Alpha khiếm khuyết, mất đi khả năng sinh sản, bất cứ ai ở bên hắn đều sẽ không hạnh phúc.

Neil dần khôi phục sự lạnh nhạt, bỏ qua cô, bước về phía cửa, ánh mắt tránh không nhìn đến cô: "Hôm nay là tôi mất kiểm soát, người hãy coi như mọi chuyện đều chưa xảy ra, cũng đã muộn rồi, người trở về phòng đi"

Hoa Y mím chặt môi, khuôn mặt hiện lên sự tức giận, sau cố gắng áp chế bản thân, cô từng bước bước về phía cửa, đối diện với hắn: "Neil, anh trả lời em, anh bằng lòng nhìn em ở bên người khác sao?"

Neil lời đã lên đến miệng, nhưng vẫn không thể nói ra, giống như bị nghẹn lại, không thể thốt lên lời.

Hắn siết chặt nắm tay, bình bình đạm đạm nói: "Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, người nhất định phải tiếp tục đôi co?"

Hoa Y ánh mắt chưa hề rời khỏi khuôn mặt hắn, thấy hắn lảng tránh không nhìn cô, cô mím môi, nộ khí bốc lên, bước ra ngoài.