Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 139: Mạt thế vua xác sống (9)



Sau cơn hoan ái, Trịnh Du Nhiên kéo lên quần áo chậm rãi bước vào phòng tắm.

Hơi nước lượn lờ quanh phòng tắm, một không gian hoàn hảo để thư giãn, sau khi đến căn cứ dựa theo năng lực cô được phân công phòng ở cùng thiết bị tiện nghi tốt nhất.

Trịnh Du Nhiên thoả mãn nằm trong bồn tắm ngâm mình.

Không lâu sau Nhật Khiết bước vào liền thấy cô nằm trong bồn tắm ngủ mất, hắn cũng hơi ho nhẹ, từ khi mạt thế xảy ra, nước chính là thứ khan hiếm nhất, nhưng việc cô dùng nước để ngâm mình như vậy bất giác lại khiến hắn cảm thấy đáng yêu cùng thương xót, thân hình mảnh mai ẩn hiện trong làn nước, đã bao lâu rồi cô mới được thư thái thế này.

Nước này cũng do Trần Khôn dùng dị năng đổ đầy cho cô, cũng là hắn chiều chuộng cô, nhìn cô thiên chân, đơn giản như thế kia khiến bọn hắn khó cầm lòng được muốn bảo bọc yêu chiều cô.

Cô chính là bảo vật mà bọn hắn tìm được, là bảo vật mà bọn hắn dùng toàn tâm toàn ý để bảo vệ.

Trịnh Du Nhiên thấy Nhật Khiết bước về phía này, liền nở nụ cười tươi tắn hướng hắn, cánh tay ngọc từ trong nước vươn ra câu lấy cổ hắn thầm thì nỉ non.

"A Khiết~"

Nhật Khiết bị cô kéo xuống, ánh mắt tối lại nhìn đến đường cong rõ ràng dưới làn nước kia, thân thể lại không kìm lòng được nóng lên vật nào đó bắt đầu rục rịch nóng cháy, hắn vươn người vội vàng bế cô lên, bước vào phòng ngủ...

——————————

Úc Duy khom người từ từ nhặt lên viên tinh thạch, ngón tay thon dài trắng nõn phủi đi lớp bụi không tồn tại trên tay áo, hắn xoay người chợt dừng lại, tầm mắt hướng đến con hẻm bên cạnh.

Hắn đứng đó hồi lâu mới thu lại ánh mắt, xoay người bước đi, biến mất khuất dạng sau ngã rẽ.

Hoa Y bước ra từ trong con hẻm, khuôn mặt tăm tối đuổi theo hắn, cuối cùng cũng tìm ra hắn lần này cô tuyệt không để mất dấu hắn đâu.

Năng lực của xác sống cấp cao đúng là tiện dụng, cô chỉ cần liên kết với xác sống cấp thấp, thông tri một chút liền tìm ra tung tích của hắn.

Lúc nãy cô biết rằng hắn cảm nhận được sự hiện diện của cô, giác quan của hắn đặc biệt nhạy bén, hơn nữa hắn cũng vô cùng cảnh giác, việc này khiến cho Hoa Y có dự cảm xấu...thiết lập nhân vật của Bạch Ly lần này sẽ không dễ đả động đâu.

Hoa Y nhanh nhẹn bám theo cố ý giữ khoảng cách an toàn, chợt thấy hắn đẩy cửa bước vào một căn nhà, trông khá xập xệ bên ngoài đã có dấu hiệu bong tróc cũ nát.

Cô quan sát xung quanh, đứng trước cửa nhà cô suy nghĩ một chút xong liền đẩy cửa bước vào.

Bên trong một màu đen tối, hắn không bật điện lên? Thật ra với thị lực Hoa Y bây giờ sáng hay tối đối với cô cũng như nhau, cô đi xung quanh ngôi nhà quan sát, tại bên dưới gầm cầu thang dẫn lên tầng 2 liền nhìn thấy một cánh cửa, Hoa Y xoay tay nắm cửa bước xuống tầng hầm.

Hoa Y bước xuống, cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng cót két thể hiện sự lâu đời của nó, bên dưới căn hầm được soi sáng bởi một chiếc đèn treo, một chiếc đèn treo nhỏ ở giữa không đủ soi sáng cả căn hầm.

Chân Hoa Y vừa chạm đất thì mùi ẩm mốc xộc vào mũi cô, còn xen lẫn một mùi khó ngửi khác giống với mùi của xác sống, mùi thối rữa.

Hoa Y nhìn quanh căn hầm, rất trống vắng, chỉ có một chiếc bàn làm việc và một vài dụng cụ sửa chữa trên đó, còn có một chiếc tủ đá và một cái thùng rác cỡ lớn.

Chợt hơi lạnh lan tỏa từ chân, đi lên với tốc độ vô cùng nhanh chớp nhoáng đã đông cứng chân cô.

Hoa Y phản xạ nhanh chóng sử dụng cường hóa phá đi lớp băng cố định chân cô, chân được giải thoát liền giật lùi lại đến khu vực an toàn.

Thứ vừa trói buộc chân cô không gì khác chính là dị năng hệ băng của hắn, với loại dị năng mạnh mẽ như thế thì việc áo sơ mi của hắn luôn chỉnh tề sạch sẽ không chút bụi bẩn như vậy ngay cả khi mạt thế cũng là điều dễ hiểu.

Bởi vì năng lực này hắn chẳng cần động tay liền dễ dàng hoà tan xác sống cách xa hàng ki lô mét.

Hoa Y nở nụ cười thầm tán thưởng, cô bình tĩnh bước tới, giẫm mạnh chân phá đi toàn bộ lớp băng bên dưới, cô chuẩn xác đối diện đôi mắt người đứng trên cầu thang.

Úc Duy nhìn xuống cô, khuôn mặt không mấy cảm xúc, hắn vung tay cùng lúc tạo thành nhiều băng nhọn toàn bộ lao về phía cô.

Hoa Y lách mình né tránh, động tác bình tĩnh từ tốn, còn lộn mấy vòng đẹp mắt trên không trung.

Úc Duy nhíu mày, ánh mắt hoi co lại thể hiện tâm trạng hắn không tốt, vô cùng nguy hiểm, ngón tay hắn duỗi ra xoay vòng băng nhọn liền theo động tác của hắn chuyển động bất qui tắc tấn công cô.

Hoa Y cười càng thêm sâu, thầm nghĩ chắc cấp độ dị năng giả của hắn cũng không thấp điều khiển dị năng nhuần nhuyễn như vậy, mấy ngày trước xem ra đã đánh giá thấp hắn rồi.

Hoa Y dùng tay đỡ lấy băng nhọn hướng đến cô, lực va chạm khiến băng nhọn vụn vỡ sau tan ra thành nước rơi xuống.

Úc Duy giống như không biết mệt, liên tục tạo ra băng nhọn tấn công cô, cho dù chúng đều bị cô phá nát tan thành nước.

Sàn nhà sớm đã ướt sũng, mùi ẩm mốc càng trở nên nồng nặc, dưới chân có chút trơn, Hoa Y tính chơi đủ cũng nên tẩu thoát, dự tính khi nào hắn bình tĩnh thì quay lại nói chuyện sau.

Úc Duy nhìn ra ý định của cô, hắn xoay chuyển cổ tay, năm ngón tay duỗi ra, nước dưới chân đâm lên tạo thành những cột băng lớn.

Hoa Y vừa né vừa có ý định bám lên trần nhà tránh tiếp xúc với nước dưới chân, tình hình này có chút xấu với cô.

Úc Duy thu lại năm ngón tay bóp chặt thành nắm đấm, những cột băng cũng đồng thời đan lại vào nhau trở thành song sắt tạo thành một chiếc lồng kín không một kẽ hở.

Hoa Y ngạc nhiên nở nụ cười, hình như hắn không có ý định giết cô, đây là định nhốt cô lại thôi.

Cô lần nữa dùng chân đạp lên cột băng ý định phá tan nó nhưng cột băng không di chuyển thậm chí còn không có một vết nứt.

Hoa Y nụ cười càng thêm sâu, cô dùng móng tay cắt một đường dài trên cổ tay, máu trong đó chảy ra rất nhanh bay lên trong không khí cái gì đó dần hình thành, bất ngờ một dòng điện từ dưới chân đi lên chạy khắp toàn bộ thân thể, một tia chớp xoẹt qua khiến cho não bộ đình trệ, khiến cô vô cùng đau đớn, choáng váng, dần dần tê liệt mất đi nhận thức!!! .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Hoa Y thầm cười khổ xem ra quyết chí bắt được cô đây, song hệ dị năng băng, lôi cũng mang ra dùng hết rồi.

Dải máu bay lên trong không khí cũng đã kết thành một mũi nhọn đỏ như pha lê trong suốt, cô liếc mắt qua nó liền trở thành dạng lỏng biến mất sau cổ tay cô, vết cắt lành lại vẹn nguyên như chưa hề có gì xảy ra.

Hoa Y nhẹ khép lại đôi mắt, thân mình trượt xuống ngất đi.