Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 146: Mạt thế vua xác sống (16)



Nhật Khiết: "Tiểu Nhiên, mau mở cửa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!!!"

Trịnh Du Nhiên vội vã chạy ra mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt trắng xám, cùng vầng trán tràn ngập mồ hôi của nhật Khiết, dĩ nhiên là cô biết chuyện gì xảy ra, cô sớm đã chuẩn bị hành lý chạy trốn phòng việc căn cứ thất thủ nhưng lại không ngờ người đứng sau đám xác sống chỉ định muốn cô.

Trịnh Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi trong tâm lại tràn ngập sợ hãi rốt cuộc từ lúc nào cô lại dây vào nhân vật như vậy, cô không nhớ có đắc tội với người như thế!

Vội vã cùng Nhật Khiết chạy trên hành lang liền gặp Lục Vãn cùng Trần Khôn đi đến cả 4 cùng đồng lòng chạy trốn.

Nếu không chạy ngay lúc này cô sợ rằng sẽ bị người trong căn cứ đánh chết mất, cứ nghĩ rằng lý do xác sống công thành là bởi vì cô nhất định đám người kia sẽ không chớp mắt hành hạ cô đến chết, còn có tên Hạ Triết sớm đã ngứa mắt cô từ lâu.

Trịnh Du Nhiên lòng nghĩ càng sợ bước chân bất giác nhanh hơn mấy phần.

—————————

Úc Duy từ trong phòng tắm bước ra, mặc dù là mùa hè, nhưng hắn vẫn mặc một chiếc quần ngủ dài, cùng áo thun màu trắng.

Hoa Y rời ánh mắt khỏi quyển sách trong tay, nâng mắt nhìn hắn bước tới.

Mấy ngày trước do việc không ngừng hấp thụ tinh thạch Hoa Y mặc dù không thăng cấp thêm nhưng lại mở ra được kĩ năng mới, dần học được cách nói chuyện, bây giờ cô không khác gì con người.

Sau đó "lần đầu" nói chuyện của cô, là đàm phán với hắn về việc ngủ chung giường, ừm chính là thế đây là để luyện tập cho quá trình sau này, cũng để chữa trị căn bệnh tâm lý kia của hắn.

Mặc dù là nói là thế nhưng mà ánh mắt Hoa Y hơi mờ đi nhìn theo những giọt nước còn vương trên tóc hắn, chúng tích tụ dần, sau đó lăn xuống cần cổ trắng sứ, trong suốt, cho đến khi khuất dạng dưới lớp áo...

Một mùi hương thanh mát? Giống như mùi bạc hà lan toả, là loại sữa tắm hắn thích nhất.

Úc Duy lật lên chăn mỏng, cúi người xuống, nằm bên cạnh cô, nghiêm chỉnh hai tay đặt lên bụng, mắt nhìn thẳng trần nhà.

Hoa Y nuốt nước bọt thầm nghĩ chắc hôn một cái thì vẫn được, nói là làm, cô cúi xuống đặt nụ hôn trên môi hắn.

Úc Duy hơi run nhè nhẹ song vẫn nghiêng đầu nhắm mắt phối hợp với nụ hôn của cô.

Hoa Y hôn không sâu lắm chỉ lướt nhẹ qua, tránh làm hắn phản cảm, cố gắng dùng 10 phần định lực của mình cô vén chăn lên đắp lên người hắn rồi quy củ nằm xuống bên cạnh.

Úc Duy nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cắn răng, hàng mi dài cụp xuống che giấu cảm xúc hỗn loạn trong mắt hắn.

Hắn siết chặt tay giống như lấy quyết tâm, xoay người nằm đè lên người cô, môi hạ xuống trằn trọc dây dưa.

Hoa Y ngạc nhiên miệng vừa mở ra định kinh hô liền bị hắn tiến công, nụ hôn trúc trắc vụng về còn chẳng thể gọi là hôn.

Hoa Y thừ người ra dạng vẫn chưa quen với sự chủ động này của hắn, sau dần lấy lại tinh thần yêu chiều phối hợp với hắn, phải nói đây là lần đầu cô gặp thiết lập này của hắn, thật sự ngây thơ đáng yêu kinh khủng, cứ y như một tờ giấy trắng đến hôn cũng không biết, toàn dùng lực gặm cắn bừa bãi.

Úc Duy cảm thấy hôn đủ rồi liền rời môi cô khẽ học theo cô, từ cổ cô hôn đi xuống, Hoa Y hơi thở gấp gáp quàng tay qua cổ hắn.

Hoa Y không chịu được sự trêu chọc trúc trắc này của hắn liền xoay người đặt hắn dưới thân, cô ngồi lên người hắn nở nụ cười trầm thấp.

"Để em"

Úc Duy sững lại ánh mắt nhìn cô giống như tan vỡ tận sâu bên trong lan toả sắc màu của bóng tối, tận cùng của sâu thẳm.

Hai tay hắn đưa lên ôm lấy mặt, cả người đều không ngừng run rẩy, cô nhìn qua kẽ tay hắn thấy hàng nước trong suốt.

Hoa Y bất ngờ thầm than không xong, xuống khỏi người hắn, vươn tay chạm vào mặt hắn tính an ủi hắn chợt cánh tay bị người đánh vung ra.

Hoa Y cứng lại tại chỗ không tin nổi nhìn tay mình, một vết đỏ lan ra trên cổ tay, còn đang thẫn thờ thì cô nghe thấy giọng hắn run lên kịch liệt, câu từ đứt quãng.

"Bẩn...dơ bẩn...bẩn..."

Hoa Y toàn thân lạnh lẽo đi lên, như có người tạt một gáo nước lạnh, cô thẫn thờ xoay người, mở cửa bước ra ngoài.

—————————

Hạ Đình Húc liếc nhìn người con gái đang ngồi trên ghế sofa, dường như xung quanh cô ta bao trùm một loại âm khí, u ám, nghẹt thở đến cực điểm.

Hoa Y không hề nhìn ông ta, ánh mắt miên man vô định, mở miệng nói: "Người đâu?"

Hạ Đình Húc nghe thấy câu hỏi của cô, lòng lại lạnh lẽo, ánh mắt không tự chủ được nhìn qua cửa sổ, xác sống tụ tập bên ngoài...thậm chí còn gấp đôi số lượng hôm qua công thành...!

Thu lại ánh mắt, ông cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thương nghị với người trước mặt: "Xin lỗi...cả ngày hôm qua chúng tôi đều không tìm thấy cô ta, có lẽ cô ta đã chạy trốn...vậy...cô gái đó đã rời khỏi đây...cho nên cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi phải không?"

Hoa Y ánh mắt tập trung vào ông ta, trong đó tràn ngập sát khí, cùng lạnh lẽo: "Ông nói xem, người cũng không thể giao ra, tôi giữ lại các người còn có ích gì?"

Hạ Đình Húc nghe được câu trả lời của cô đúng như những gì ông đã suy đoán, vốn cô không định tha cho bọn họ, đành phải đánh bạo đưa ra yêu cầu, nhằm cứu vãn đại cục.

"Cho dù cô có dẹp toàn căn cứ, cũng không mang lại lợi ích gì cho cô, người cô cần là cô ta phải không, nếu không thì...hãy cho chúng tôi một cơ hội, tôi đã sai người đuổi theo, sẽ sớm mang cô ta đến trước mặt cô...chỉ là chúng tôi cần thêm thời gian, cô nghĩ sao?"

Hoa Y vốn đã suy tính ông ta sẽ nói câu này, cũng đúng với mục đích mà cô muốn, phong cách của cô từ trước tới nay thường là mượn đao giết người, chuyện không cần thiết thì không cần chính mình động thủ.

Từng bước từng bước suy tính con mồi, để từ từ giăng ra những cạm bẫy, khiến cho sức chịu đựng của chúng đạt đến cực hạn, rồi hắc hóa, phá vỡ thiết lập nhân vật vốn có.

Hạ Đình Húc thấy người vẫn còn đang suy tư, không hề cho ông một đáp án, cảm giác không khí xung quanh như trầm xuống, im lặng, và nghẹt thở đến mức, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ, tích tắc tích tắc vang lên.

Sau thấy cô gái trước mặt đã đứng lên, xoay người bước ra cửa, chỉ để lại cho ông một hạn định: "Một tuần"