Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 230: Nữ đế



"Ta muốn gặp bà chủ của ngươi" Mộng Oánh vừa bước vào liền nói chủ đề chính.

"Bà chủ của chúng ta rất ít khi đến cửa hàng, cô có gì có thể nói thẳng với ta" lời này là của trưởng quầy, ánh mắt vẫn tập trung gẩy bàn tính nói.

Cùng lúc tại cửa có người bước vào, là một nữ tử, nàng vận trên người một bộ váy xanh lam nhẹ nhàng, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt bị ẩn giấu sau lớp mạng che mặt nhưng chỉ cần nhìn qua đôi mắt và khí chất đây nhất định là một nữ nhân rất đẹp.

Hoa Y nâng mắt liền thấy nữ chủ, xem ra là hôm nay cô mở mắt không đúng cách rồi.

"Bà chủ, vị cô nương này muốn gặp ngài" trưởng quầy vừa thấy bà chủ đến liền chạy qua xum xoe nói.

Hoa Y làm lơ ánh mắt đánh giá của Mộng Oánh, bước qua quầy hàng tuỳ tiện lấy vài túi vải ra phân phó người đi sắp xếp.

Mông Oánh cảm thấy cô đang làm lơ mình, cực kì không vui, lấy lại sự tồn tại: "Cô nương, lời trưởng quầy nói cô không nghe thấy sao?"

"Vậy xin hỏi ta có nghĩa vụ gì phải gặp cô? Chỉ cần có nói muốn gặp là ta phải tiếp cô?" Hoa Y bình tĩnh không mặn không nhạt nói ánh mắt vẫn tập trung phân loại túi bao.

Mộng Oánh nghẹn lời, khuôn mặt càng thêm tăm tối, từ khi cô ta đến đây chưa có ai cho cô ta sắc mặt xấu như vậy, đều là ở bên cạnh tung hô ngưỡng mộ tài năng của cô ta.

"Vậy xin lỗi đã làm phiền, ta chỉ muốn hỏi tin đồn gần đây có phải liên quan đến quý tiệm?"

"Không liên quan" Hoa Y nhàn nhạt nói, giao xong hết đồ chuẩn bị rời đi.

"Còn việc treo biển giật khách của cửa tiệm ta thì sao cũng không phải cô làm!"

Hoa Y dừng bước giọng nói không mấy vui vẻ: "Năng lực thu hút của cửa hàng cô không bằng người khác bây giờ lại sang trách người ta, cô hay thật đấy nhỉ"

Mộng Oánh không hề yếu thế nói: "Làm gì có kiểu làm ăn cho không giống như cô? Chẳng phải cô đang cố ý tranh việc làm ăn với ta"

Hoa Y mệt mỏi phải đôi co với nữ chủ, trực tiếp gay gắt: "Ha, cửa tiệm thế nào thì có loại chủ nhân như thế, ta nói cho cô biết ta chính là thích bán hàng vậy đấy, hơn nữa ta không cho không mà là bán giá 1 xu, được chứ? Người đâu tiễn khách đi từ lần sau đừng để cô ta bước vào đây"

Nói xong cũng liền sai người đuổi Mộng Oánh ra ngoài.

Mộng Oánh bị đuổi ra trong sự giận dữ, cô ta biết chắc chắn mọi sự điều liên quan đến cửa tiệm này, nhưng cuối cùng cô ta lại không có chứng cứ.

————————————

Mạn Kiến vừa trở về thấy Mộng Oánh u sầu ngồi đó liền tiến lại.

"Sao thế? Ai chọc giận nàng?"

Mộng Oánh cắn môi, bất giác nước mắt lắng đọng trong hốc mắt giống như sự uất ức, giận dữ cả ngày nay đều được trút ra khi gặp hắn.

"Việc làm ăn không thuận lợi, giống như có người nhắm vào ta, nhưng ta lại không có chứng cứ"

Mạn Kiến có chút đau lòng, hắn xác thực giấu nàng rất nhiều thứ nhưng hắn cũng hiểu trái tim hắn rõ ràng thích nàng.

Nhẹ ôm nàng vào lòng vỗ về: "Không sao, kể ta nghe ta giúp nàng"

Mộng Oánh lau nước mắt, kể câu chuyện mấy ngày nay cho hắn nghe.

"Chuyện này theo ta nghĩ...nàng có phát minh nào đó có tầm ảnh hưởng, công dụng to lớn khiến cho người khác có thể trầm trồ, khen ngợi khi chiêm ngưỡng nó, thứ đó sẽ dễ dàng phá đi mấy tin đồn mê tín vớ vẩn thôi"

Đôi mắt Mộng Oánh sâu lại, xác thực cô có thứ này, nó có tầm ảnh hưởng lớn, có thể khiến những người có địa vị cao hơn chú ý đến cô, có thể giúp địa vị của cô trở nên vượt bậc hơn người, nhưng đồng thời cô cũng đang lo sợ, lo sợ thứ này quá nghịch thiên, thời đại này vốn không nên xuất hiện nó.

Nhìn thấy phản ứng này của nàng vòng tay ôm nàng của hắn hơi siết lại khó phát giác: "Nàng nghĩ sao? Có thể nói một chút cho ta"

Mộng Oánh nhìn hắn, thấy tình cảm dạt dào trong đôi mắt hắn, xác thực người này có thể tin tưởng, ở thế giới này đây là người đầu tiên khiến cô muốn giao mình cho hắn, sự ấm áp và ôn nhu hắn mang lại đã sưởi ấm cô.

Mộng Oánh vẽ sơ qua bản phác thảo, đôi tay vẫn hơi do dự nhưng vẫn đưa qua cho hắn.

"Thứ này..."

Mạn Kiến ánh mắt loé sáng dần lên sau khi nghe nàng giải thích công dụng của nó, hắn kéo lên khoé miệng nói: "Chính là nó, thứ này sẽ mang lại thắng lợi cho chúng ta, chỉ cần thứ này hình thành thì cũng là lúc ngọn cờ chiến tranh kéo đến rồi!"

Hắn rất nhanh bàn với cô về việc gần đây hắn có kết minh với vài người Hiến quốc, ý định bán đi thứ này cho người Hiến quốc.

Mộng oánh nghe hắn nói, thế nào lại bị thuyết phục, ngay cả khi bước ra khỏi cửa cô vẫn còn thấy mông lung: "Mạn Kiến, việc này không hề nhỏ đâu, đó là người Hiến quốc!"

Mạn Kiến híp mắt thật sâu bên trong tràn ngập hận thù, nhưng giọng lại ấm áp ôm nàng vào lòng: "Đừng lo, ta vốn đàm phán với họ trước rồi, chỉ cần thứ này thành công cuộc sống của chúng ta sẽ hoàn toàn thay đổi"

"Tiểu thư chính là như vậy, Mạn Kiến rất đề phòng cho nên tôi chỉ quan sát chứ không nghe được toàn bộ câu chuyện" Mạc Đô cung kính nói.

Hoa Y chắt lọc một chút tin tức của Mạc Đô, đại khái là nam nữ chủ hẹn người Hiến quốc, dường như có ý định khuấy động chiến tranh.

Nhưng mà...hoàng đế Hiến quốc cũng không phải đèn cạn dầu, nếu đồng ý với Mạn Kiến lại cần lý do gì?

Hoa Y bỏ miếng điểm tâm tinh xảo vào trong miệng, từ trên tửu lâu lướt qua đám người phía dưới.

Người của quan phủ? Hình như gần đây là đang tìm người, nghĩ đến dáng vẻ người đang ngồi trên long ỷ kia, Hoa Y che miệng khẽ nở nụ cười ánh mắt chợt trở nên ấm áp.

Hoa Y hướng Mạc Đô nói: "Mạc Đô, ngươi xuống phía dưới mua cho ta chút đồ"

Mạc Đô ngạc nhiên trước nay nàng đều chưa hề sai hắn những việc nhỏ nhặt này thấy lạ song vẫn gật đầu lui xuống.

—————————

"Bệ hạ, đã muộn lắm rồi người nên..."

"Tìm thấy người chưa?" Giọng nam nhân xen lẫn mệt mỏi.

Lão công công lắc đầu, ngày đó người này không biết vì sao thả hắn ra, lại hỏi hắn rất nhiều chuyện về Nữ vương.

Ngày đó khi nàng rời đi quân doanh, lão biết nhưng lão không cản, lão không cản được ý chí của nàng, nàng là chủ tử duy nhất mà lão nhận định, con người có khí phách, lại hào sảng anh dũng không thua kém bất kì nam nhân nào.

Cuối cùng lão cũng đã hiểu vì sao tiên đế lại truyền ngôi cho nàng, bởi vì nàng là người phù hợp nhất cũng là người mạnh nhất.

Vẫn trong dòng suy nghĩ miên man hắn liền gọi ta về thực tại.

Giọng hắn mặc dù xen lẫn mệt mỏi nhưng lại mang theo một tia ấm áp dịu dàng khó phát hiện: "Đến, kể cho ta về lúc nàng lúc còn nhỏ đi"