Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 81: Nhà có hầm băng di động (6)



Một đường trượt xuống, bây giờ Hoa Y đứng trước cửa lăng mộ cổ, cửa lớn làm bằng đá, trên đó khắc họa những hoa văn từ Trầm quốc, vô cùng tỉ mỉ hẳn được khắc hoạ dưới những nghệ nhân hàng đầu.

Trầm quốc, là quốc gia diệt vong, thái tử Trầm quốc là một an nhàn thái tử, hắn được mệnh danh nam nhân tuyệt mỹ đẹp nhất trong các thời đại của sử sách, vẻ đẹp của hắn có thể so sánh Trầm ngư, Lạc nhạn, Bế nguyệt, Tu hoa, là hội tụ của giữa cương và nhu, vừa có sự rắn rỏi, soái khí của nam tử lại có nét thanh khiết, dịu nhẹ của nữ tử.

Vừa mỹ nhưng lại còn ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt hắn chính là khiến nữ nhân nhìn một lần đã thương, tính tình hắn một lần gặp đã mến, nam nhân nhìn hắn cũng phải suýt soa điên cuồng tranh giành.

Nhưng đáng tiếc vị thái tử này, lại bạc mệnh, còn chưa lên đến ngôi vị, hắn đã hương tiêu ngọc vẫn.

Trầm đế lúc bấy giờ vô cùng thương yêu hắn, tổ chức lễ an táng của hắn thực long trọng, vô số tì nữ, cùng thị thiếp đều phải bồi táng theo, của cải châu báu chôn cùng nhiều vô kể.

Nhưng không biết vì lý do gì, Trầm quốc bất chợt biến động, những sự kiện kì quái liên tục phát sinh vô số sau khi thái tử Trầm quốc nhập quan, mùa màng thất thu, dịch bệnh liên miên, mưa lụt, khiến cho Trầm quốc lao đao, sau bị quốc gia bên cạnh thu phục, trở thành quốc gia diệt vong trong lịch sử.

Hoa Y nâng tay, ngón tay lướt đi trên cánh cửa chạm vào các hoa văn được khắc trên đó, thật tỉ mỉ, tâm huyết, xem ra Trầm vương là rất yêu thương vị thái tử này.

Cô đẩy ra cánh cửa đá, lớp bụi lâu ngày rơi xuống, nhấc chân bước vào trong, hành lang dài, đường thì ngày càng tối.

Hoa Y lấy ra đèn pin trong ba lô, chiếu sáng đi về phía trước.

Đi đến cuối cùng lại là đường cụt? Vách tường trước mặt ngăn cô lại.

Hoa Y quan sát xung quanh, chú ý đến một góc dây leo bám rễ phủ kín trên tường, cô lấy ra con dao, bắt đầu cắt đi dây leo, trên đó dần hiện ra hoa văn viền của từng viên đá, quan sát kĩ một chút sẽ nhận thấy một viên khá khác biệt.

Đúng như dự đoán sau khi nhấn vào cùng lúc tường đá di chuyển xoay nghiêng mở ra con đường mật đạo.

Bên trong tiếp tục là một hành lang dài, hẹp, phía đối diện tối đen như mực.

Hoa Y cẩn thận soi đèn xuống dưới chân, hẳn nhiên quyết định này của cô khá đúng đắn, dưới nền có chút khác biệt so với lúc nãy, lúc nãy mặt đất cũng được bao bọc bằng đá, nhưng loại đá đó, với đá trên hành lang này, khác nhau.

Hoa Y suy nghĩ về thời cổ đại, nếu cô xây Hoàng lăng cho một người quan trọng, hẳn không thể thiếu cơ quan, giống như loại lúc nãy cũng là một dạng cơ quan đơn giản dùng để mở cửa.

Nhìn những viên gạch dưới chân, cô bước thẳng về phía trước, đến viên gạch thứ 18, chân vừa nhấc lên, sắp hạ xuống, liền khựng lại trên không trung.

Mép gạch nối với những viên khác...có điểm bất đồng, nó bị lệch vài xăng ti mét so với các viên khác.

Phòng còn hơn không, Hoa Y vòng qua viên bên cạnh, bước đi, cứ thỉnh thoảng cô lại phát hiện có vài viên khác lạ, áp dụng cách thức như cũ, di chuyển cẩn thận cho đến hết hành lang.

Cuối cùng thở ra một hơi, cô hoàn hảo vẹn toàn bước đến gần chính mộ.

Mở ra cánh cửa thứ 2, một mùi thối rữa của xác thịt vẫn còn vương lại, theo thế cục bàn cờ, hàng chục chiếc quan tài xếp cách nhau một khoảng.

Hoa Y vừa đi qua, đồng thời đếm từng chiếc quan tài, có 76 chiếc quan tài, tượng trưng cho 76 nha hoàn, cùng phi tử chôn cùng với Trầm thái tử, này vị Phụ hoàng của hắn cũng thực yêu thương hắn quá đi, đến con đường hoàng tuyền cũng bồi 76 người theo hắn cho bớt cô đơn nha.

Hoa Y bước tiếp về phía trước, cuối cùng cô cũng đến lăng mộ chính, cô gạt đi mồ hôi không tồn tại, ngó quanh ngó quất, nhưng mà...quan tài đâu? Còn có vạn kim bảo vật, vàng bạc châu báu? Lại đi đâu hết rồi?

Lăng mộ chính lại chỉ là một nơi trống không, cùng 4 bức tường đá nặng trịch, không vàng bạc châu báu, không di thể luôn?

Hoa Y quan sát xung quanh, suy nghĩ chắc có một cái cơ quan mật nào đó, có lẽ di thể được đặt trong cơ quan mật chăng, lại nói vị bệ hạ này cũng cẩn trọng quá đi, đến di thể của con trai mà còn phải giấu cẩn thân thế, đây là không muốn cho người đời chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thái tử sao? Chết xuống là một nắm tro tàn còn cái gì để mà ngắm với khai quật.

Mò tìm khắp căn phòng cũng không thấy mật đạo nào, Hoa Y đã nghĩ quần đến mức phải chăng di thể bị trộm? Nhưng rất nhanh cô phải bác bỏ suy luận này của mình, rốt cuộc ai biến thái đến cái độ, ăn cắp một nắm tro tàn đã chết mấy trăm năm chứ?

Chờ chút, ánh mắt Hoa Y va phải khu vực sàn đá giữa căn phòng, có gì đó không đúng, đường mép của viên gạch, lại hơi lệch so với các viên còn lại.

Cô lấy ra con dao, cậy lên viên gạch, phía dưới không phải đất, mà là...mật đạo.

Cô cậy lên tất cả các viên gạch bị lệch, nhảy xuống phía dưới.

Nhìn quan tài đá trạm trổ tinh xảo nằm bên dưới, đôi mắt cô sáng lên, quan tài đây rồi, di thể hẳn là nằm trong đó, dù sao cô cũng đã tung xúc sắc trúng cái nhiệm vụ phụ tuyến này, nên đành phải mò mẫm hoàn thành nó thôi, một đường vào đến đây đều không có gì khác lạ, có lẽ điều khác lạ sẽ nằm ở di thể.

Hoa Y đẩy ra nắp quan tài, đôi mắt cô sáng lên còn hơi khẩn trương vì hồi hộp, y như bóc mở món quà được tặng trong ngày sinh nhật.

Háo hức là thế nhưng nằm bên trong...không phải là một nắm cát bụi như cô đã từng suy nghĩ, bên trong...là một nam tử!

Hắn mặc áo bào thái tử Trầm quốc, là di thể Trầm Cẩm Thanh.

Hoa Y trợn to mắt bàng hoàng, đôi tay hơi run, đưa tay lên kiểm tra hơi thở.

Không cảm thấy hơi thở, cô thở phào nhẹ nhõm người trong quan tài xác thực là đã chết, nhưng thân thể hắn...lại không bị phân hủy.

Cô đưa tay lên day day thái dương, thật hối hận về hành động dò hơi thở lúc nãy của mình, trông quả là ngu ngốc đến cùng cực, vì quá bất ngờ cô liền quên mất mình đang xuyên qua thế giới kỳ bí, tất nhiên là mọi chuyện không giống như lẽ thường rồi, có gì để mà ngạc nhiên sốt sắng đến như thế nữa, thật muốn đập đầu vào tường chết đi được.

Trong lúc Hoa Y rối rắm, không hề biết ở góc phòng, có một bóng đen lặng lẽ quan sát cô, từ lúc ở cửa nó đã luôn bám sát theo cô.

Hoa Y thở hắt ra, lấy lại tinh thần, quan sát di thể trong quan tài, ừm...này vẻ đẹp thực sự danh bất hư truyền, giờ đã hiểu sao mà một nam nhân lại có thể khiến cho đám nam nhân khác điên cuồng tranh giành rồi.

Người bên trong tóc đen bóng mượt vấn cao, cố định bằng một chiếc trâm cài bằng ngọc, trạm khắc long phượng, hàng lông mày rồng đậm nét trên đầu lông mày, thanh mảnh uốn cong phía sau, đôi mắt nhắm lại nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng được hình dáng của đôi mắt hắn, là mắt đan phượng ngấn lệ yêu nghiệt, hàng lông mi dài cong nhẹ như lông vũ vừa mịn màng lại mượt mà, sống mũi cao thẳng dốc đứng nhưng lại nhỏ gọn thanh tú, đôi môi mỏng mím lại giống như cánh hoa sen, phớt hồng.

Mặc dù mang nét đẹp nhu hoà, nữ tính, ôn nhuận nhưng đồng thời lại toát lên vẻ yêu nghiệt cùng khí chất thanh lãnh không lẫn vào.

Hoa Y rời mắt khỏi khuôn mặt hắn, còn nhìn nữa chắc cô sẽ phải phỉ nhổ cùng chán ghét khuôn mặt mình luôn quá.

Hoa Y tầm mắt dịch xuống y bào của hắn, là loại phục trang dành cho thái tử, người này mặc dù khuôn mặt có chút nữ tính nhưng dáng người lại bộc lộ rõ ràng hắn là nam nhân anh tuấn, tấm lưng dài rộng, eo thon, chân dài, chuẩn tỉ lệ tam giác ngược thần sầu, hơn nữa dựa theo kích thước quan tài, cô nghĩ rằng hắn cao khoảng 1m88.

Đúng là mỹ nam tử nha, bảo sao trở thành người đẹp nhất đến sách sử còn phải ghi nhận.

E hèm quay lại chủ đề chính, đúng là sắc đẹp làm mờ con mắt.

Hoa Y quan sát làn da hắn hồi lâu, cô cầm lên tay hắn, vén tay áo, lộ ra cổ tay, cổ tay hắn tím ngắt, cô nhíu mày kéo xuống cổ áo hắn cũng như vậy cần cổ tím lại, có những vết rạn nứt kì quái, hơn nữa vị trí tim, còn có thêm vết đao chí mạng...là một kiếm xuyên tim mà chết sao.

Người này...bị trúng độc, lại bị đao xuyên tim, chứ không phải bị bệnh mà chết giống như sử sách lưu lại.

Bóng đen trong góc im lặng quan sát hành động của cô từ nãy tới giờ, hắn thấy cô phi lễ với một thi thể, song lại ủ rũ đá đá chân rơi vào trầm tư, cuối cùng đôi mắt sáng lên hưng phấn đến nỗi giọng nói cao lên vài tông thốt ra khỏi miệng.

"Hiểu rồi, bí mật của Trầm quốc chính là thái tử Trầm Cẩm Thanh không hề được Phụ hoàng yêu thích, như những gì sử sách viết lại, có lẽ cái chết của hắn cũng liên quan đến Phụ hoàng hắn, đó là lý do, mặc dù sử sách viết vàng bạc châu báu vô kể chôn cùng hắn, nhưng từ khi mình vào đây đều chưa thấy chút nào, hơn nữa, có lẽ 76 người chôn cùng hắn, đều do Trầm vương muốn diệt trừ đi mầm họa, là những người bên cạnh hắn, Trầm Cẩm Thanh chính là cái gai khó nhổ trong mắt ông ta"

Hoa Y nói ra suy luận của mình, nhưng hệ thống vẫn chưa hề thông báo nhiệm vụ hoàn thành? Cô cũng mới lần đầu làm nhiệm vụ nhanh dạng này, phải chăng là hệ thống không báo luôn, hoặc có thể là đến cuối chăng? Hoa Y gọi tên 6996 trong đầu.

6996 ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện, nó càm ràm [Nghe thấy rồi, cô đừng gọi nữa]

Hoa Y hướng nó hưng phấn nói ra những suy luận của mình, 6996 chỉ nhìn cô đạm mạc để lại một câu.

[Còn phải tu luyện nhiều, đầu óc nhảy số vẫn chưa đủ nhanh đâu]

Bóng đen trong góc phòng kì quái nhìn cô, nãy rõ ràng đôi mắt cô long lanh, phát sáng ánh lên sự hưng phấn khó tả, chỉ vài phút sau khuôn mặt lại đen xuống, đôi mắt như phát ra tia lửa khó kiềm chế.

Hắn thấy cô nghiến răng vung lên một chiêu thức, mạnh mẽ cắm lên trên nắp quan tài, lưỡi dao dâm vào gần đến một nửa, hùng hồn đanh thép, chuẩn xác từ lực đạo, đến tốc độ.

Hoa Y làm bản văn tế 9999 lần nguyền rủa hệ thống 6996 tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Hừm, cô quay qua nhìn đến di thể trong quan tài, lần này ít ra còn có chút manh mối, nhưng để khám phá được bí mật của lăng mộ, vẫn còn phải suy nghĩ kĩ hơn.

Hoa Y nhìn lên trần nhà nơi cô nhảy xuống, khoảng cách hơi xa, để leo lên lại, gần như bất khả thi, hẳn là dưới này sẽ có đường lên.

Nhưng cô tìm nửa ngày vẫn không thấy cơ quan, hay mật đạo đặc biệt gì đó, thở hổn hển cục tức lên đến tận cổ, cuối cùng đi được đến đây, nhiệm vụ thì không hoàn thành còn bồi thêm mình táng mạng nữa chứ.

Ọc ọc!!! Dạ dày biểu tình dữ dội, cô mệt mỏi dựa vào bức tường sau lưng, từ ba lô lấy ra một chiếc bánh ngọt, dùng sức cắn.

Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, cô giống như được tiếp thêm sức mạnh, mỹ thực luôn luôn có thể trấn an con người a.

Ăn xong thì buồn ngủ...Hoa Y ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi cả một ngày...đôi mắt dần díp lại không kìm hãm nổi cơn buồn ngủ, cứ thế gục ngã...

Bóng đen ở góc phòng vẫn luôn quan sát động tĩnh của cô, thấy cô hơi thở đều đều, hẳn đã ngủ rồi, hắn mới lướt về phía trước, dừng lại trước mặt cô.

Hoa Y cảm thấy dường như không khí trở nên lạnh lẽo hơn, khiến cô rùng mình, hắt xì một cái, sau lại thấy không còn lạnh lẽo nữa, nhẹ xoay người, mơ mơ màng màng thiếp đi.