Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 94: Nhà có hầm băng di động (19)



Gần đây trên mạng rộ lên một video về Cẩn gia, là thời điểm Cẩn gia còn theo nghề thầy trừ tà, người trong video có lẽ là cụ Cẩn, mặc dù cảnh quay đen trắng lại không quá rõ ràng như dựa vào trang phục và đặc điểm nhận dạng xác thực là ông cụ nhà Cẩn gia.

Nội dung video về một quy trình khá tà môn, vòng tròn máu gà được vẽ dưới chân một người bị trói lại trên ghế ngồi ở giữa vòng tròn.

Nhưng xem đến cuối lại chẳng có hiện tượng siêu nhân gì xảy ra hết, hơn nữa kèm theo video được đăng là một tài liệu chứng thực, người ở giữa vòng tròn là bệnh nhân tâm thần.

Năm đó cụ Cẩn nhìn thấy hắn liền dứt khoát phán định có thứ tà vật bám vào người hắn cho nên mới trở nên điên dại như vậy, sau đó gia đình của hắn cũng tin vào điều đó nhờ cụ lập đàn đuổi vong.

Nhưng kết quả trước sau lại không được như ý, hắn xác thực là bệnh nhân tâm thần, hơn nữa tại đàn tế không có chuyện gì xảy ra sau đó, video này được đăng lên danh tiếng Cẩn gia liền hạ xuống đáy chót.

Hơn nữa xác thực gia đình của bệnh nhân kia cũng là người có tiếng tăm, có lẽ là không vừa mắt việc mình bị lừa dối chơi khăm cho nên Cẩn gia từ lúc đó rơi vào tầm ngắm của họ, không ngóc đầu lên được, nghề thầy trừ tà cũng lụn bại từ đó.

Hoa Y chỉ tiện tay đào lại vài vết nhơ khuấy động vũng nước đục để nhắc lại nghề nghiệp nhạy cảm khi xưa của Cẩn gia.

Tin tức gửi đến vài toà soạn, đồng thời khiến cho Cẩn gia gặp chút lận đận, cổ phiếu có chút sụt giảm, cũng chẳng phải kế gì lâu dài, cái người cô muốn đánh nằm ở đành sau Cẩn thị cơ.

Hoa Y đánh phó bản bên nam chủ, lại mất cảnh giác với người tấm ngẩm tầm ngầm đằng sau.

Cuối cùng là tình cảnh một đám người cầm theo thoại bản trâu bò đến vả mặt cô.

Đây là lần đầu Hoa Y nhìn thấy ba mẹ của nguyên chủ tại thế giới này, nhưng cô thầm cảm thấy may mắn khi người gặp họ là cô, chứ không phải nguyên chủ, sợ rằng không biết cô ấy sẽ đau đớn thế nào nữa.

Ba, mẹ Doãn vừa vào đến cửa, toàn thân đã tràn ngập khí chất của kẻ bề trên, những kẻ đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.

Đằng sau họ còn có một cô gái, cũng chính là Doãn Uyển Đồng.

Ba Doãn vừa bước vào liền nhíu chặt lông mày quét mắt từ trên cao nhìn xuống Hoa Y, sau quay qua Minh Triết nét mặt mới hoà hoãn đôi chút.

Ông đẩy gọng kính, sau khi cả ba đều ngồi xuống đối diện liền nhìn thẳng con trai thông báo: "Minh Triết, đây là em gái con Doãn Uyển Đồng"

Doãn Minh Triết ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Uyển Đồng, hắn ngơ ra tại chỗ, chuyện gì thế này, đây không phải Hạ Uyển Đồng, bạn thân của em gái nhỏ nhà hắn sao, rốt cuộc ba đang nói cái gì thế?

Đôi mắt hắn mờ mịt nhìn về phía ba: "Ba à, là em Uyển Đồng mà, ba nói gì thế?"

Ba Doãn liếc mắt nhìn mẹ Doãn, mẹ Doãn kéo theo Hạ Uyển Đồng tiến lên, giải thích: "Minh Triết, năm đó, mẹ đã từng xét nghiệm ADN của Hoa Y, con bé không phải người Doãn gia, sau đó ba cùng mẹ tìm về bệnh viên nơi nó sinh ra, mới biết rằng do cô y tá tập sự bế nhầm đứa bé, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay, mà Uyển Đồng vài ngày trước ba mẹ tra ra được, đích thị là con ruột của Doãn gia, mẹ cùng ba cũng đã xét nghiệm ADN của Uyển Đồng rồi, xác thực như lời ba con nói, đây mới là em gái con"

Doãn Minh Triết khuôn mặt hoàn toàn cứng lại, ánh mắt mông lung nhìn Hoa Y.

Hoa Y không nhìn hắn chỉ thở dài, kịch bản cẩu huyết quá, cô cũng không ngờ còn có một màn nhận nhầm em gái thế này, cô cũng không nghĩ mình sẽ thành nữ chính trong phim truyền hình lúc 9h đâu thật máu chó phun đầy đầu nha.

Thôi số phận đã thế Hoa Y cũng nhẹ nhàng chấp nhận, cô đứng lên tính bước lên lầu, tay bất ngờ bị Doãn Minh Triết siết chặt, cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô ánh mắt kiên định.

Doãn Minh Triết đứng phắt dậy, cầm tay cô đi về phía ba mẹ: "Ba, mẹ, Hoa Y là em gái con, mãi mãi sẽ vậy, cho dù em Uyển Đồng thực sự là con cháu Doãn gia, thì Hoa Y vẫn là một phần của gia đình này"

Ba Doãn không có phản ứng gì nhiều, ông đưa tay đẩy mắt kính, ánh mắt chỉ như người xa lạ nhìn về phía cô: "Nếu cô muốn ở lại cũng được, Doãn gia không thiếu chút tiền này, nuôi thêm một miệng ăn cũng không sao, nhưng mà cô đừng nên đánh chủ ý gì lên Minh Triết", ông ta buông ra một lời cảnh cáo.

Mẹ Doãn nghe xong lời chồng nói, đầu liền quay qua ánh mắt đa nghi nhìn cô soi xét.

Cho đến giờ không còn huyết thống thì hành động vốn được coi là tình thân lại bị qui chụp thành có ý đồ xấu đây chính là lòng người.

Bà bước nhanh lên mạng mẽ kéo cánh tay con trai, ánh mắt đậm vẻ cảnh giác nhìn về phía Hoa Y.

Hoa Y bình tĩnh nhìn đám người trước mặt chẳng có mấy cảm xúc gì, cô gạt nhẹ tay Doãn Minh Triết, hướng mắt nhìn ba Doãn: "Tôi cũng không định ở lại đây, lời nói của ông mặc dù có hơi quá đáng, nhưng suy cho cùng, ông đã nuôi tôi nhiều năm, lần này coi như tôi lần cuối coi ông là ba, sẽ không để bụng", nói xong liền di chuyển lên lầu.

Doãn Minh Triết gạt tay mẹ Doãn, bước nhanh đến nắm chặt cổ tay cô, giọng nói lo lắng: "Em định làm gì, em đi đâu, đây là nhà của em mà"

Ba Doãn híp mắt nhìn cô, ông ta nuôi cô bao nhiêu năm, mặc dù từ lâu đã biết cô không phải con đẻ, nhưng chưa hề vạch trần, đã thể hiện sự khoan nhượng lắm rồi, vậy mà cô còn muốn đe dọa ông, hơn nữa còn định quyến rũ con trai ông, xưa nay rõ ràng hai đứa đều bất hòa, không mấy va chạm, đã từ khi nào con trai ông lại sốt sắng, lo lắng cho cô ta.

"Minh Triết! Để cho nó đi, nó không mang họ Doãn, lại còn cướp chỗ em con nhiều năm, Doãn gia không nuôi một kẻ trơ tráo như vậy", Ba Doãn cay nghiệt nói.

Hoa Y trên cầu thang cười khểnh, chân vẫn tiếp tục bước đi, không dừng lại.

Hạ Uyển Đồng thấy ba Doãn cáu giận, nhanh chóng bước đến kéo nhẹ cánh tay ông dịu dàng khuyên giải: "Ba ơi, hạ hoả, bệnh cao huyết áp của ba bác sĩ bảo không được tức giận"

Sau lại nhìn về phía Hoa Y, chạy nhanh tới, nắm lấy tay cô, đôi mắt long lanh, dịu dàng nhu mì nói: "Chị, đừng đi đừng chọc giận ba nữa, ba đã đồng ý cho chị ở lại rồi mà, cả nhà chúng ta ở lại đây chẳng phải đều vui vẻ sao"

Hoa Y xoay người, nhìn Hạ Uyển Đồng, thấy sóng mắt cô ta long lanh, có một chút nước luân chuyển, lòng tự nhiên tán thưởng, tay bất giác muốn giơ ngón cái khen ngợi cô ta, kĩ thuật diễn này, mặc dù chưa chuyên nghiệp bằng cô, nhưng cũng là một trong diễn viên triển vọng rồi ấy chứ.

Hoa Y nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt lại chẳng có nhiệt độ nhìn xuống.

"Uyển Đồng, mình thực sự mừng cho cậu, chẳng phải trước kia cậu đều mong muốn được sinh ra trong một gia đình giàu có sao, cho nên đừng níu kéo mình nữa, mình vốn không thuộc về nơi này, con gái Doãn gia, vốn là nơi giành cho cậu", gạt đi tay của Hạ Uyển Đồng, Hoa Y xoay người giống như quyết tuyệt, quật cường bước thẳng lên lầu.

Để lại Hạ Uyển Đồng sững lại ở đó, sau là vô vàn chán ghét.

Mà vô tình khoảnh khắc cô quay mặt đi, lại thu hết vào ánh mắt của Doãn Minh Triết, khiến hắn đau xót thay cô, càng cảm thấy bất mãn với gia đình này, bất mãn với em gái mới của hắn.

Hoa Y vào phòng, liếc đến cục băng, thấy hắn im lặng ánh mắt lo lắng nhìn cô, cô khẽ cười cốc nhẹ vào trán hắn: "Dùng ánh mắt gì nhìn em đấy, thương hại hả, anh quên mất lời em nói rồi sao, đây chẳng qua chỉ là một thế giới trong muôn vàn thế giới mà thôi, còn những người dưới kia, giống như npc, trong một game giả lập, vậy nên không có gì gọi là đau lòng, tổn thương ở đây hết"

Trầm Cẩm Thanh nhìn cô, lược bỏ những câu từ hắn không hiểu thì chính là cô không để bụng, cô rất thông suốt, hắn thích quan điểm của cô, thế giới này, người cô quan tâm chú ý, chỉ có hắn.

Hoa Y thấy hắn ngây ngốc đứng đó cười ngốc nghếch, cô cũng bất giác kéo lên khóe miệng, sau mặc kệ hắn thu dọn hành lý, khi bước ra ngoài còn không quên kéo theo món hàng đính kèm bước xuống lầu.

Cả gia đình Doãn gia vẫn ở dưới lầu, Doãn Minh Triết ánh mắt không biết suy tư gì, mẹ Doãn giải thích cho hắn một số chuyện, ba Doãn ngồi bên cạnh, đang được Hạ Uyển Đồng...không là Doãn Uyển Đồng chiếu cố.

Hoa Y kéo va li xuống dưới, dừng lại.

Doãn Minh Triết nhìn thấy thân ảnh cô, lại nhìn thấy hành lý trong tay cô, khuôn mặt dần không vui, sốt sắng đứng lên: "Em muốn đi đâu"

Hoa Y nhẹ lắc đầu nhìn hắn: "Rời khỏi thôi, không cần lo em có chủ định trước rồi", nói xong tiến về phía bàn, đặt lên một tấm thẻ.

"Mã số là sinh nhật của tôi, đây là số tiền nhiều năm qua Doãn gia chu cấp, để cho sòng phẳng, tôi không còn liên hệ gì với Doãn gia nữa, các vị cũng không quen biết tôi"

Nói xong cô kéo va li, bước ra cửa, coi như từ đây thân phận cô không còn họ Doãn nữa, mà chỉ là Hoa Y mà thôi.