Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 96: Nhà có hầm băng di động (21)



Sau khi biết tin Cẩn Ngôn dùng kiếm đả thương người, Cẩn gia nhanh chóng liên hệ các mối quan hệ, phong toả tin tức, giả tạo tài liệu về việc áp lực mệt mỏi khiến hắn đầu óc không bình thường, lách luật giúp hắn không bị tù giam.

Cẩn Ngôn từ sau ngày đó, bị Cẩn gia đem về nhà, hắn vẫn luôn ở tại Cẩn gia, chưa hề bước chân ra ngoài.

Hoa Y đợi mãi, đợi không được dáng vẻ quật cường đứng lên chống lại cô cho nên khá thất vọng, có lẽ cô đã đánh giá quá cao nam chủ tại thế giới này.

Càng là người ngạo mạn, đứng trên mọi người lại càng yếu đuối, hắn cũng chỉ đến thế chẳng kiên cường như bề ngoài, một chuyện nhỏ cũng khiến cho hắn không vực dậy nổi.

——————————

Hết kì nghỉ hè Hoa Y lại phải xách cặp đi làm như mọi ngày, nhàm chán thầm nghĩ số tiền đổi được từ đống vàng tại lăng mộ của cục băng cũng đủ nuôi cả hai đến hết đời, thành ra cái việc đi làm này cũng thực ép buộc, không cần thiết cho lắm.

Đang suy nghĩ đến việc từ chức, thì bất giác chú ý ánh mắt những người trong trường nhìn cô trở không đúng lắm, có gì đó kì lạ, ánh mắt của học sinh, cùng đồng nghiệp nhìn cô, rất là đa dạng, có trào phúng, có thương hại.

Điển hình còn có vài nhân vật pháo hôi, đến cầu ngược như thế này đây.

"Cô Doãn, à không, tôi cũng không rõ cô họ gì nữa, nhưng mà đây là chỗ của tôi, chiếm vị trí của người khác, bây giờ đến chỗ ngồi cũng muốn tranh giành nữa sao?", Hạ Liễu, giảng viên âm nhạc, tính tình kiêu ngạo điêu ngoa, là người vốn hay chành chọe, từ khi nguyên chủ làm việc ở đây, cô ta vẫn luôn dây dưa, kiếm chuyện với nguyên chủ.

Hoa Y ngẩng đầu lên nhìn cô ta, hơi hơi câu khoé miệng, hỏi ngược lại: "Đây là nhà ăn cô Hạ, trên cái ghế này có gắn mác tên cô hay gì?"

Hạ Liễu ánh mắt từ trên cao, nhìn xuống cô, trang đầy vẻ coi thường, chanh chua nói: "Việc này không phải rõ rành rành sao, là cô Hoa Y đây cướp chỗ của tôi, cũng cướp đi vị trí tiểu thư nhà họ Doãn bao lâu nay, bây giờ tiểu thư thật sự về rồi, thứ hàng bỏ đi như cô, còn ở đây tranh giành chỗ với tôi"

Cả nhà ăn bắt đầu thì thầm to nhỏ, bàn tán, Hoa Y đảo mắt nhìn qua bọn họ, nhẹ nở nụ cười, đúng là thói đời thật châm biếm, trên đời này, luôn có những loại người, thích hóng hớt, và xen vào chuyện của người khác, trong khi chuyện của bọn họ có thể rối như mớ bòng bong, nhưng lại luôn bàn tán và đánh giá cuộc sống của người khác.

Hoa Y đứng lên, tầm mắt nhìn về người trước mặt, nâng ngón tay, gạt khay cơm trên bàn, toàn bộ cơm cùng nước canh đổ xuống chỗ ngồi, văng cả một chút trên bàn, nhếch lên khóe miệng: "Chỗ ngồi của cô sao, vậy thì xin mời"

Nói xong Hoa Y liền thu lại ánh mắt quay người, giẫm lên gót giày bước đi, để lại nhà ăn một trận yên lặng, cùng với tiếng gào rú chói tai của Liễu Hạ.

Về đến nhà, Hoa Y thảnh thơi nằm úp sấp tại sofa mềm mại, cuối cùng chỉ còn tháng ngày hưởng thụ cùng thông báo của 6996 nữa thôi.

Trầm Cẩm Thanh bay qua, liền thấy dáng vẻ thất thần suy tư của cô.

Hắn nhẹ bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay trắng hơi tái cùng những khớp xương tinh xảo đặt lên đầu cô khẽ dịu dàng vuốt nhẹ: "Có chuyện gì thế? Ai làm nàng phiền lòng sao?"

Hoa Y khuôn mặt hơi rầu rĩ, cô ngồi dậy, nghiêng đầu, dựa vào vai hắn, uể oải trả lời: "Em là đang nghĩ, không biết làm cách nào khiến cho Cẩn Ngôn cùng Hạ Uyển Đồng suy sụp đến không thể vực dậy nổi, nghĩ đến hàng vạn cách, lại chưa thấy có cái nào thực sự hữu dụng cả"

Trầm Cẩm Thanh khẽ cười, hóa ra khuôn mặt cô rầu rĩ, là vì nghĩ cách hại người, nhưng lại chưa nghĩ ra, uổng hắn còn lo lắng cô có tâm sự nặng nề gì.

"Để một con người, trải nghiệm cảm giác đau đớn nhất, chính là dập tắt những gì mà hắn coi là lý tưởng, hoặc thứ hắn coi là quan trọng nhất", Trầm Cẩm Thanh bình bình đạm đạm nói, giọng trầm ấm, từ tính.

Hoa Y tầm mắt đi lên, nhìn đến yết hầu hắn chuyển động, lòng nổi lên chút khoái trá, ngẩng đầu, nhẹ cắn vào yết hầu hắn, sau lại dùng lưỡi liếm qua.

Trầm Cẩm Thanh thân mình cứng lại, đôi mắt thẫm đen xoáy sâu bóng hình cô, đầu dần cúi xuống, hắn khép lại đôi mắt, chớp nhẹ, cánh mi như cánh bướm hơi run lên, môi chạm vào môi cô, chặn lại nụ cười nghịch ngợm.

Hoa Y kéo lên khoé miệng, nghênh đón hưởng ứng hắn như cổ vũ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

Trầm Cẩm Thanh liếm láp đã đủ, buông tha đôi môi hơi sưng lên của cô, Hoa Y mở mắt, nhìn thấy ánh mắt hắn vằn lên những tia máu nhỏ khó nhận biết.

Không gian im lặng, chỉ vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ...sau hắn nhìn cô, thu lại bàn tay sau gáy, cụp xuống mi mắt, vòng tay ôm lấy cô, cả người dán lên người cô, mặt chôn tại hõm cổ.

Hoa Y cảm nhận hơi nóng phả trên hõm cổ có hơi ngưa ngứa, cô bật cười đưa tay sờ lên đầu hắn: "Đà điểu chôn đầu vào cát?"

Hắn không nói gì, đặt một nụ hôn tại xương quai xanh của cô, nghĩ một lúc hình như chưa thoả mãn lắm, miệng mở ra hơi dùng lực cắn lên trên đó.

Hoa Y khẽ nở nụ cười, ánh mắt cưng chiều đặt một hôn lên mái tóc hắn: "Nếu anh muốn, thì em không sao đâu, đừng lo"

Trầm Cẩm Thanh lại càng dụi kịch liệt hơn, giọng nói trầm khàn nhưng mang theo độ cương quyết, như muốn thông qua giọng nói, cho nàng thấy ý chí kiên cường của hắn: "Không, ta không thể làm tổn thương nàng"

Hoa Y cười, cũng không nói gì nữa, hai người chỉ im lặng ôm lấy nhau duy trì tư thế ấm áp khít khao, hơi ấm cùng sự lạnh lẽo hoà tan đan xen.

Chợt lực chú ý quay trở lại câu nói của hắn, trước khi bắt đầu tình cảnh nan giải này, hắn nói rằng lý tưởng của con người, cùng cái mà họ coi là quan trọng?

Hoa Y ánh mắt lóe lên, nhanh chóng đẩy lên đầu hắn, hứng khởi nói: "Cẩm Thanh, anh là quỷ đúng không, vậy anh có khả năng dệt mộng không?"

Trầm Cẩm Thanh nghi vấn nhìn cô, dệt mộng?

Hoa Y biết hẳn mình dùng từ không được chuẩn xác lắm, dù sao hắn với cô cũng khác biệt hàng niên đại, sắp xếp lại từ ngữ cô nói: "Ý em là, anh có khả năng đưa một người vào trong giấc mộng vô cùng chân thật, mà sau khi họ tỉnh mộng cũng không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mộng nữa ấy"

Trầm Cẩm Thanh suy nghĩ, nhẹ gật đầu, xác thực là hắn có thể làm được, dù sao hắn cũng đã làm quỷ hàng trăm năm, nhàm chán cũng thường hay tu luyện.

Hắn thấy cô khuôn mặt sinh động họat bát đi lên, ánh mắt loé sáng lưu chuyển, long lanh, linh động, ai mà nghĩ được rằng khuôn mặt khiến hắn không kìm nổi lòng mình của cô lúc này là do nghĩ cách hại người tạo nên.

Hắn đúng là điên rồi, yêu cô đến phát điên, hắn yêu bất cứ dáng vẻ nào của cô, dù lương thiện, hay độc ác, lạnh lùng hay nhiệt huyết, sự mâu thuẫn của cô, khó đoán của cô hắn đều rất yêu, tình cảm này sớm đã sâu đậm đến mức không thể dứt ra được nữa rồi.

Hoa Y hiện tại đã gỡ được ưu tư trong lòng, miệng vừa ca hát, mở máy tính lên mạng, đặt vé máy bay, cô là muốn đi xa khỏi nơi đây nha, muốn có một kì nghỉ mặn nồng với cục băng nhà cô.