The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ) (Quá Khứ Của Riftan)

Chương 40: Nàng đã là vợ của ta



Những quý tộc đang nhấm nháp rượu kín đáo nhìn trộm với vẻ mặt thích thú từ phía sau công tước. Riftan siết chặt quai hàm và quay người đi, bước từng bước chậm rãi. Chàng nghe thấy Uslin khẩn thiết gọi tên mình từ phía sau, nhưng chàng không quay lại.

Tim chàng bắt đầu đập vào lồng ngực dữ dội và không thể kiểm soát khi chàng leo lên cầu thang. Riftan nhiều lần tự nghĩ rằng chàng đang run rẩy vì sự sỉ nhục mà chàng phải chịu. Tuy nhiên, chàng không thể phủ nhận sự thôi thúc muốn chạy trốn như một kẻ hèn nhát. Chàng hít một hơi thật sâu khi đến phòng và đứng trước nó.

"Vào đi."

Người lính canh cửa giục chàng nhanh chóng lên. Riftan hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta rồi kéo nắm cửa. Ánh sáng từ lò sưởi hắt qua khe cửa nhỏ. Riftan nuốt khan một lần nữa và cuối cùng mở cánh cửa đủ rộng để đi vào phòng. Sau đó, chàng nhìn thấy Maximillian đang ngồi trên chiếc giường được phủ một tấm trải màu vàng.

Riftan vội vàng đóng cửa lại sau lưng. Nàng mặc một chiếc váy mỏng đến mức khiến chàng xấu hổ. Khi chàng lướt ánh mắt qua thân hình mảnh khảnh của nàng dưới ánh nến, sức nóng bùng lên trong cơ thể chàng gần như buộc Riftan phải lùi lại một bước.

Thật đáng xấu hổ, háng của chàng ngay lập tức trở nên cứng như đá. Khuôn mặt chàng nhăn nhó khi chìm đắm trong sự ghê tởm bản thân, nhưng chàng không thể rời mắt khỏi nàng. Mái tóc xõa dài đến ngang eo của nàng lấp lánh đầy màu sắc dưới ánh đèn và làn da trắng ngần của nàng ửng hồng lên một cách thèm thuồng.

Chàng nhìn đôi môi đầy đặn của nàng và sau đó nhìn xuống đường viền cổ xẻ sâu của nàng. Bộ ngực màu kem của nàng lộ ra một nửa qua chiếc váy lanh mỏng manh mà nàng mặc. Mặt chàng nóng bừng và cổ họng chàng cháy xém. Chàng không nói nên lời khi chờ nàng mở miệng và nói điều gì đó. Không thể vượt qua được sự kiên nhẫn của mình, chàng lo lắng đi về phía chiếc bàn đang đặt một ly rượu.

Sau đó, Maximillian, người không di chuyển dù chỉ một chút, bắt đầu run rẩy như một con chim. Riftan có cảm giác như ai đó đã đặt một tảng đá lên đầu khi chàng nhìn xuống nàng. Đôi mắt xám của nàng đang cầu xin, nàng không muốn chàng ở đây. Bị đâm vào tim có lẽ sẽ ít đau hơn những gì chàng cảm thấy lúc này.

Chàng quay đi để che giấu vẻ mặt bị tổn thương và cầm ly rượu lên. Sau đó, chàng nhấp một ngụm rượu, câu giờ để xoa dịu tinh thần. Sẽ tốt hơn cho cả hai nếu sớm hoàn thành việc này hơn là muộn. Riftan quay lại đối mặt với nàng một lần nữa và nói một cách điềm đạm, kìm nén cảm xúc để chúng không thể hiện trên khuôn mặt của mình.

"Cởi quần áo của nàng ra."

Sau đó, chàng kéo quần áo của mình qua khỏi đầu và liếc nhìn nàng. Maximillian ngơ ngác chớp mắt như không hiểu mình vừa nghe thấy gì. Đôi mắt của Riftan cau lại trước cảnh tượng đó.

Hồi còn là lính đánh thuê, hầu hết những gái điếm bí mật trốn trong phòng trọ nơi chàng ở đều sẽ tự cởi quần áo của mình. Đó là tất cả những gì chàng đã trải qua với phụ nữ, họ sẽ trần truồng bò lên giường chàng và chàng sẽ cố gắng ngăn cản họ cởi bỏ quần áo của chàng.

Riftan quay người về phía nàng và lo lắng hỏi. "Ta có nên là người cởi nó ra không?"

Nàng hít vào một hơi thật mạnh, bàng hoàng. Đôi mắt nàng đầy sợ hãi khi nàng ngây người nhìn cơ thể được phơi bày của chàng dưới ánh sáng. Rõ ràng là nàng không có ấn tượng tốt về ngoại hình của chàng. Chàng thấy mình giống một con ogre khi nhìn thấy vẻ mặt nàng như sắp ngất đi.

"Nàng đang nhìn ta một cách kinh khủng đấy. Vẻ ngoài của ta không thực sự phù hợp với hình mẫu của nàng, phải không?"

Chàng hỏi một cách đầy mỉa mai nhưng thầm mong dù chỉ là lời nói dối trắng trợn, nàng sẽ phủ nhận. Thay vào đó, nàng chỉ lắp bắp một cách vô cảm.

"Em, em..."

Tuy nhiên, không có từ nào theo sau lời giải thích của nàng. Môi chàng nhếch lên khi chàng cảm thấy cay đắng và đau khổ. Chàng tự hỏi bản thân tại sao lại cảm thấy thất vọng như vậy khi chàng đã hoàn toàn nhận thức được ấn tượng ​​của nàng về chàng, kể từ khi nàng quay mặt với chàng. Nàng sẽ không bao giờ rơi vào tình huống này nếu không vì Công tước Croix. Chàng tự lẩm bẩm những lời nói với chính mình.

"Tất nhiên, làm sao một hiệp sĩ thấp kém lại có khả năng phù hợp với con gái lớn đáng kính của Công tước."

Sau khi phun ra những lời đó, chàng nao núng. Điều đó không phải có nghĩa là chàng muốn nàng thích chàng sao? Riftan sau đó vội vàng bổ sung. "Cởi đồ ra đi. Chúng ta phải hoàn thành nghĩa vụ của mình".

Đôi mắt của nàng dán chặt vào sàn nhà khi nàng ngồi yên. Riftan bước về phía Maximillian và cẩn thận giữ cằm và nâng gương mặt nàng. Đây là lần đầu tiên chàng chạm vào nàng kể từ sự cố đó khi họ còn nhỏ. Đầu ngón tay chàng ngứa ran khi tiếp xúc với làn da mềm mại như cánh hoa của nàng. Riftan thở ra một cách khó khăn để che giấu cảm xúc của mình khi nói.

"Cuộc hôn nhân sẽ trở nên vô hiệu nếu chúng ta không hoàn thành đêm đầu tiên. Nàng đang từ chối làm điều đó sao?"

Vẻ đau đớn hiện rõ trên đôi đồng tử trong veo như bạc của nàng. Chàng khao khát được ôm ấp và vỗ về nàng khi nàng đang run rẩy một cách đáng thương, nhưng chàng lạnh lùng thốt ra những lời của mình như thể những cảm xúc đó đang đè nặng chúng xuống.

"Hãy nói cho ta biết nếu nàng muốn ta mặc quần áo vào. Một khi chúng ta bắt đầu, chúng ta không thể dừng lại giữa chừng đâu".

Trước lời nhận xét có chủ đích của chàng, nàng cắn môi và nới lỏng thắt lưng với đôi tay run rẩy. Riftan nín thở khi nàng cởi từng thứ một và đặt chúng cạnh giường. Nàng mất một lúc lâu loay hoay với dây váy trước khi nới lỏng chúng ra, ngay trước khi chàng ngã quỵ vì hơi thở căng thẳng. Tấm lưng ngọc ngà và bờ vai tròn trịa lộ ra dưới ánh đèn. Tuy nhiên, như thể không đủ can đảm để lộ nhiều da thịt của mình hơn, nàng ôm chặt lấy vạt áo trước ngực.

Riftan không còn chịu được sự căng thẳng sắp bùng phát trong người và vội vàng cố gắng kéo chiếc váy ra khỏi người nàng. Chàng không muốn chịu đựng tình huống khó khăn này nhiều như nàng vậy. Chàng không muốn thấy nàng run rẩy như một người bị kết án tử hình. Chàng vô cùng kinh hoàng với bản thân vì ngay cả trong khoảnh khắc như thế, cơ thể chàng như bị kích thích đến mức chàng không thể kiểm soát được. Chàng chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả những điều đó.

"Đ-đợi đã..."

Khi chiếc váy trượt xuống eo, nàng dùng tay che ngực. Riftan chán nản nhìn nàng.

"Bỏ tay nàng ra."

"S-sao vậy, qu-quần áo..."

Vẻ ngoài bối rối của nàng khiến Riftan rút tay lại. Chàng tự hỏi liệu quý tộc có làm điều đó khi mặc quần áo không. Chàng đã thấy lính đánh thuê đẩy phụ nữ vào tường và làm điều khi xoắn váy họ lên, nhưng chàng đã nghe nói và nhận thức rõ rằng trên thực tế phụ nữ không thích điều đó.

Riftan cảm thấy mất kiên nhẫn khi nàng liên tục cố câu giờ rồi nghiêm khắc hỏi nàng. "Nàng muốn ta đi ra ngoài, hay nàng không muốn ta đi ra ngoài. Hãy quyết định rõ ràng."

Nàng hạ cánh tay trong cam chịu. Riftan sững người và cảm thấy đầu mình như không còn tí máu. Nàng đẹp đến mức khiến tim chàng như ngừng đập. Chàng đã phải chịu đựng những lời dụ dỗ quá khích kể từ những năm thiếu niên, đến mức chàng phát ngán khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của phụ nữ, nhưng tâm trí chàng lúc này đang rất bối rối. Chàng nuốt nước bọt ừng ực.

Cơ thể chàng cảm thấy nóng hơn so với nếu nó đang bốc cháy. Ánh mắt chàng lướt xuống bộ ngực căng tròn, chiếc bụng phẳng lì và bắp chân thon thả của nàng. Một tiếng rên bị kìm nén bật ra từ cổ họng chàng. Bây giờ thực sự không thể quay đầu lại nữa. Chàng thậm chí không biết liệu trong chàng có bất kỳ khao khát quay trở lại hay không.

Chàng thì thầm như người mất hồn và vuốt ve nàng bằng đôi tay run rẩy của mình. Xương trong cơ thể chàng như những miếng bơ tan chảy vào một ngày hè. Cha dượng đang ở trong tù vì chàng, và cấp dưới thì bị lôi vào tình huống phải liều mạng của chính họ, nhưng chàng là người duy nhất lúc này đang ở trên thiên đường.

Riftan cúi đầu và trao những nụ hôn nồng cháy khắp cơ thể nàng. Người phụ nữ chàng hằng mơ ước bao năm cuối cùng cũng đã ở trong vòng tay của chính chàng. Chàng không thể kiểm soát bản thân. Sau ngày hôm nay, chàng có thể sẽ không bao giờ được chạm vào nàng nữa, cũng có thể không bao giờ được gặp lại nàng.

Chàng không thể kìm nén ham muốn tuyệt vọng của mình nữa và đào sâu vào nàng. Nơi đó giống như một thiên đường được tạo ra từ lửa. Chàng cảm thấy ngây ngất trước thiên đường mê hoặc đầy đau đớn mà chàng đang chìm đắm trong nó. Toàn thân chàng run rẩy. Chàng cố gắng hết sức để kiềm chế cử động của mình và để nàng thích nghi với chàng, nhưng chàng không thể kiểm soát được bản thân, nếm trải cảm giác sung sướng lần đầu tiên trong đời

Cuối cùng, chàng bắt đầu di chuyển như một con thú xổng chuồng. Niềm đam mê bị chôn vùi bấy lâu nhấn chìm chàng như một cơn sóng thần và sức mạnh ý chí của chàng sụp đổ như một lâu đài cát. Chàng cảm thấy mình đang trải qua cơn khát khủng khiếp và luồn lưỡi vào miệng nàng.

Tiếng rên rỉ của nàng làm chàng nhột trong cổ họng và tất cả ruột gan của chàng như muốn tan ra. Chân tay nhỏ nhắn, mềm mại, làn da ẩm mượt cùng với hương thơm ngào ngạt của nàng, tất cả đều lấy đi linh hồn của chàng. Cảm giác như chàng có thể nuốt trọn nàng, không để sót lại một sợi tóc. Riftan rên rỉ dữ dội và dồn hết ham muốn của mình vào bên trong nàng.

"Ư..."

Chàng hẳn đã mất trí đến mức đầu óc ở trong trạng thái choáng váng, thì đột nhiên chàng nghe thấy tiếng sụt sịt. Chàng ngẩng đầu lên và thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt đang phát sốt của nàng. Chàng nhìn xuống nàng với đôi mắt đông cứng.

"Tại sao nàng khóc?" Nàng quay đầu đi để giấu những giọt nước mắt của mình. Chàng lấy tay giữ má và quay mặt nàng để nhìn chàng. "Đừng tránh mặt ta."

Sau đó, nàng nhìn chàng chằm chằm với đôi mắt mơ hồ đầy xấu hổ, bối rối và mất mát. Riftan xoay mặt và lau những giọt nước mắt trên má nàng. Sự xấu hổ và ghê tởm bản thân cũng dâng lên trong chàng như lửa rừng bùng cháy. Chàng ôm chặt lấy nàng, cảm thấy xen lẫn giữa thất vọng, buồn bã và căm thù.

Những kỷ niệm thời thơ ấu ùa về trong chàng. Chàng muốn ôm vào lòng người con gái trông cô đơn khủng khiếp. Chàng muốn bảo vệ nàng khỏi bất cứ ai có thể làm hại nàng. Việc chàng tự tay làm lộn xộn mọi thứ mà chàng trân trọng bấy lâu nay thật không thể tưởng tượng nổi.

Riftan đỡ nàng, ôm lấy nàng bằng cánh tay của mình khi nàng buông thõng một cách yếu ớt. Sau đó, chàng thảng thốt một cách đau khổ khi hôn lên những giọt nước mắt và mồ hôi chảy ra từ thái dương của nàng.

"Bây giờ nàng đã là vợ của ta. Cho dù nàng muốn hay không, cũng không thể quay lại được nữa."

Mọi thứ thật hỗn độn, nhưng ở trong hoàn cảnh này đã đưa họ đến với nhau. Chàng hôn lên môi nàng. Mọi thứ đã tốt rồi. Mặc dù điều này sẽ khiến nàng không bao giờ muốn chàng trong suốt cuộc đời còn lại của nàng, nhưng nếu may mắn đứng về phía chàng, chàng ít nhất sẽ chết với tư cách là chồng của nàng.

Chàng cảm thấy tội lỗi khi vùi đầu vào nàng và quay mặt đi chỗ khác. Đêm đó sẽ là một ký ức khủng khiếp đối với nàng. Chàng rùng mình vì nghĩ rằng nàng sẽ phải chịu đựng điều này mãi mãi, suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu chàng.