Thế Thân 49 Ngày

Chương 110: Áo cưới và ghen tuông



Sáng hôm sau.

" Trời ạ.. đầu mình sao đau thế này ". Triệu Mẫn ngồi dậy vỗ nhẹ vào đầu lên tiếng.

" Em còn ngồi đó than thở thì trễ làm thật đó giám đốc Triệu. Nhanh ăn sáng đi anh chở em đi làm ".

Lăng Phong đã lên đồ lịch lãm sang trọng sẵn sàng bước vào. Trên tay của anh là một ly sữa ấm và bữa sáng cho Triệu Mẫn.

" Hài... Có Anh trai thật tốt mà ". Triệu Mẫn khẽ cười nói.

" Bớt nịnh hót đi. Ăn nhanh đi anh đưa em đi làm ". Lăng Phong nở nụ cười cưng chiều nói.

Triệu Mẫn khẽ cười rồi cầm bữa sáng trên tay của Lăng Phong quất sạch. Nhanh chóng ăn xong cô nhanh chóng thay đồ rồi Lăng Phong chở cô đến công ty.

Triệu Mẫn lại lao đầu vào làm việc cho đến khi nào cô không còn nhớ đến cái tên Phong Thần Vũ nữa. Cô cố làm mình thật bận rộn để né tránh câu hỏi trong lòng là cô và Phong Thần Vũ nên bước tiếp hay dừng lại. Triệu Mẫn còn đang phân tâm thì nghe tiếng gõ cửa.

" Vào đi... ". Triệu Mẫn lên tiếng.

" Giám đốc.. Có cô Thiên Nguyệt muốn gặp cô ". Thư ký của Triệu Mẫn lên tiếng.

" Thiên Nguyệt...? ". Triệu Mẫn chau mày hỏi lại.

Triệu Mẫn vừa dứt lời thì cô nghe tiếng của một người con gái lên tiếng. " Thế nào giám đốc Triệu. Không chào đón tôi sao ". Thiên Nguyệt nói rồi bước vào.

" Cô đến đây làm gì?. Nếu đến để châm chọc tôi thì mời Thiên Nguyệt công chúa về cho. Tôi rất bận ". Triệu Mẫn không vui nói.

Thiên Nguyệt nghe vậy thì khẽ cười rồi cô bình thản ngồi xuống ghế trước mặt Triệu Mẫn lên tiếng.

" Triệu Mẫn.. Thân làm một giám đốc điều hành của một công ty mà cô không niềm nở với khách hàng được hay sao. Nếu không đặt khách hàng lên hàng đầu thì cô vận hành công ty này theo kiểu gì. Tôi đến với tư cách là một khách hàng của cô, thế nào không muốn hợp tác làm ăn à ". Thiên Nguyệt khẽ cười nói.

Triệu Mẫn nghe vậy thì khẽ cười. Cáo chúc tết gà, không gian thương cũng là phường trộm cắp. Cô không biết Thiên Nguyệt đến đây có mục đích chính là gì, nhưng phải công nhận là Thiên Nguyệt nói đúng. Nếu Thiên Nguyệt đến với tư cách là một khách hàng thì cô quá khắt khe thì không phải rồi.

" Thế tôi giúp gì được cho cô. Thiên Nguyệt công chúa. Được cô tìm đến công ty nhỏ của tôi quả thật làm người khác bất ngờ nha. Chỉ cần cô không phải đến tính kế người khác thì cái gì cũng có thể nói chuyện được ". Triệu Mẫn khẽ cười nói.

" Tuần sau là hôn lễ của tôi. Tôi muốn chính tay của cô thiết kế cho tôi một bộ trang sức độc quyền đẹp nhất. Sao hả.. hợp đồng này cô nhận hay không?. Cô thừa biết gia đình của tôi vẫn có tiếng tăm trong thượng lưu, nếu trang sức do cô thiết kế tại hôn lễ của tôi được mọi người chú ý đến thì chuyện làm ăn của cô sẽ là một khởi sắc tốt đẹp ". Thiên Nguyệt khẽ cười lên tiếng.

" Hôn lễ.. Cô kết hôn? ". Triệu Mẫn kinh ngạc hỏi lại. Không phải mấy hôm trước còn tranh giành Phong Thần Vũ với cô hay sao. Giờ lại nói kết hôn, hỏi sao cô không kinh ngạc cho được.

" Phải.. Tôi nghĩ kỹ rồi. Thần Vũ không yêu tôi, nên tôi cần gì phải thỉnh cầu ân huệ của anh ấy. Tôi sẽ kết hôn. Cô cũng được xem là bạn tôi, nên tấm thiệp đỏ này cô sẽ đến tham dự chứ ". Thiên Nguyệt khẽ cười nói rồi đưa ra một tấm thiệp đỏ rực có cả tên của Thiên Nguyệt và người chồng sắp cưới của cô, nhưng không phải tên Phong Thần Vũ in trên thiệp hồng.

Triệu Mẫn cầm lấy tấm thiệp đỏ mà cô thực sự không tin vào mắt của mình. Gấp tấm thiệp đỏ lại Triệu Mẫn mới lên tiếng.

" Được bộ trang sức trong buổi hôn lễ của cô sẽ do tôi phụ trách. Nếu cô không còn gì nữa thì cô có thể theo thư ký của tôi làm hợp đồng. Tôi khá bận khoảng giấy tờ tôi sẽ không phụ trách ".

Thiên Nguyệt nghe vậy cũng không đứng lên chỉ nhìn Triệu Mẫn khẽ cười nói.

" Tôi đang tính đi thử áo cưới. Tôi muốn cô đi cùng tôi. Tôi muốn cô thấy tôi mặc áo cưới để có cảm hứng cho bộ thiết kế được đẹp nhất. Thế nào cô có muốn đi không? ".

Triệu Mẫn chau mày. Cô thực sự không biết trong hồ lô của Thiên Nguyệt bán thuốc gì, nhưng những yêu cầu của Thiên Nguyệt hoàn toàn không có gì gọi là quá đáng, nên nếu cô từ chối cũng không hay. Triệu Mẫn còn đang lưỡng lự thì Thẩm Dương ăn mặc như một chàng hoàng tử đi vào. Thẩm Dương vừa bước vào lập tức thu hút ánh mắt của Triệu Mẫn và Thiên Nguyệt.

" Mẫn Mẫn.. Anh không làm phiền em chứ? ". Thẩm Dương khẽ cười nói. Khúc mắc để trong lòng cả đêm làm anh ngủ không được, nên vừa dậy thì anh cố tình đến đây tìm Triệu Mẫn hỏi cho rõ.

" Không phiền.. Anh đến vừa đúng lúc lắm. Em có việc muốn đi cùng anh đây. Nếu anh không bận có thể đi cùng em một chút ". Triệu Mẫn khẽ cười nói. Có Thẩm Dương đi cùng ít ra cô cũng không sợ Thiên Nguyệt tính kế trên đầu cô, chẳng hạn như thuê người bắt cóc cô chẳng hạn. Gọi Thẩm Dương đi theo chỉ phòng ngừa thôi

" Anh không bận. Anh đang tìm em đi ăn trưa thôi. Anh giúp được gì cho em à ". Thẩm Dương khẽ gật đầu nói.

" Anh đi theo em là được. Gọi thêm ít người của anh hai đi theo nữa. Em sợ có người tà tâm bất chính mà thôi ". Triệu Mẫn khẽ cười nói, ánh mắt của cô còn nhìn thoáng qua Thiên Nguyệt một cái. Thù tính kế cô lần trước cô còn chưa tính sổ với Thiên Nguyệt đâu.

Thiên Nguyệt hiểu ý của Triệu Mẫn là gì. Cô cũng khẽ cười từ chối cho ý kiến.

" Triệu Mẫn.. Nếu nhát gan sợ sệt thì đừng đi. Thân là một tổng giám đốc, nếu chút chuyện nhỏ này cũng sợ trước sợ sau. Triệu Mẫn.. Cô làm tôi quá thất vọng rồi. Tôi tưởng cô phải mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tôi chứ ".

Thiên Nguyệt nói rồi bước đi trước. Trên môi của cô khẽ nở một nụ cười ma mị hiếm có. Triệu Mẫn nhìn theo bóng của Thiên Nguyệt rồi bước đi theo. Thẩm Dương cũng vội vàng theo sau. Một vài vệ sĩ của Lăng Phong cũng đi theo sau Triệu Mẫn.

Một hàng xe nối đuôi nhau chạy đến một studio áo cưới lớn nằm ngay trung tâm thành phố. Thiên Nguyệt tự nhiên bước vào trước. Triệu Mẫn và Thẩm Dương theo sau bước vào.

" Hoan nghênh quý khách ". Một hàng dài nhân viên ăn mặc lịch sự khẽ cúi người chào.

Thiên Nguyệt đi vào, rồi cô lựa chọn vài bộ đầm cô dâu có giá trị ngang bằng một tòa nhà biệt thự cao cấp. Cô cầm vài bộ đi vào thử mà không thèm nhìn Triệu Mẫn lấy một cái.

Triệu Mẫn thì thực sự bị những bộ đầm cưới nơi đây hớp hồn. Phải nói là bọn nó rất đẹp. Đẹp đến nỗi cô không thể dời mắt đi chỗ khác được. Thẩm Dương ngồi một nơi quan sát Triệu Mẫn, thấy cô nhìn áo cưới chằm chằm thì trong lòng anh cũng trôi nổi một cảm giác khó tả.

" Cô Triệu.. Cô thật tinh mắt. Bộ đầm cưới này rất hợp với cô đó. Cô có muốn thử một chút không. Cô an tâm. Ở nơi đây cô có thể tự do chọn lựa và mặc thử. Chúng tôi hoàn toàn không tính phí ". Một nhân viên khẽ cười lịch sự lên tiếng.

Triệu Mẫn có chút lưỡng lự, là con gái mà, nên mấy cái này thực sự có một sức hút cực mạnh nào đó làm toàn thể phụ nữ không thể chối từ được. Nhất là cái đầm cưới trên tay của cô thực sự rất đẹp. Cô thực sự muốn mặc thử nó. Triệu Mẫn còn đang phân vân thì Thẩm Dương lên tiếng

" Mẫn Mẫn.. Em thích thì mặc thử đi. Thử một chút cũng không sao mà ".

Có Thẩm Dương cổ vũ thì Triệu Mẫn mới khẽ gật đầu.

" Vậy tôi sẽ thử cái đầm này ". Triệu Mẫn nói rồi cầm cái đầm cô dâu trắng được thiết kế cực đẹp đi vào phòng thử đồ. Một nhân viên nữ cũng đi theo sau giúp Triệu Mẫn thay đồ.

Thẩm Dương khoanh chân ngồi uống cà phê nóng hổi vừa đợi Triệu Mẫn bước ra. Ánh mắt của anh còn nhìn thoáng qua vài bộ ảnh cưới của người khác chụp làm ảnh mẫu. Anh chợt nhớ đến tang lễ cũng như hôn lễ của Khúc Linh Nhi và Phong Tình. Anh còn nhớ như in ngày đó, xác của người con gái anh yêu nằm trong chiếc quan tài cô đơn lạnh lẽo. Khúc Linh Nhi cũng mặc trên người bộ đầm cô dâu màu trắng cực đẹp. Cho đến hiện tại anh chưa bao giờ quên được cái ngày hôm đó anh đã đau lòng đến mức nào. Nghĩ đến quá khứ đôi mắt anh đã đỏ hoe long lanh nước mắt. Linh Nhi của anh vẫn là đẹp nhất.

Thẩm Dương còn chìm đắm trong quá khứ thì Triệu Mẫn cũng thay xong bộ áo cưới trắng tinh bước ra. Triệu Mẫn ngại ngùng nhìn Thẩm Dương mỉm cười ngại ngùng. Triệu Mẫn cực kỳ xinh đẹp lỗng lẫy trong trang phục cưới vừa bước ra làm Thẩm Dương nhìn đến mê mẫn. Lúc này anh có cảm giác là Khúc Linh Nhi của anh đang mặc đầm cưới đứng trước mặt anh vậy. Anh có cảm tưởng là người con gái anh yêu nhất Khúc Linh Nhi đang đứng đó chờ anh bước đến. Anh vô thức bước lại gần Triệu Mẫn hồi nào chính anh cũng không biết.

" Thẩm Dương.. Có phải em mặc cái này không đẹp phải không?. Sao anh nhìn em ghê vậy ". Triệu Mẫn khẽ cười nói, một tay của cô còn cố gắng che đi một phần ngực đang ẩn hiện ra ngoài vì thiết kế của cái đầm này khoét khá sâu. Cả khuôn ngực đầy đặng của cô cứ phô ra khoe khoang với thiên hạ

" Mẫn Mẫn.. Em đẹp lắm. Trước giờ anh chưa thấy ai mặc áo cưới lại đẹp như em. Bộ đầm này rất hợp với em ".

Thẩm Dương lấy lại bình tĩnh thì khẽ cười nói. Trái tim của anh từ giây phút này vì cô gái tên Triệu Mẫn mà bị loạn nhịp mất rồi. Anh đưa tay lên vuốt một vài cọng tóc vừa phủ xuống đôi vai gầy của cô.

" Anh quá khen rồi.. Em lại thấy không được tự tin cho lắm. Áo cưới này rất đẹp, nhưng có khuyết điểm là thiết kế gợi cảm táo bạo. Em vẫn nên thay ra thì hơn ". Triệu Mẫn khẽ cười nói.

" Đừng.. Em mặc bộ này thực sự rất đẹp. Anh nói thật đó ". Thẩm Dương cầm một tay của Triệu Mẫn nói. Trong lòng của anh bỗng dưng dâng trào một cảm giác rất mạnh liệt. Anh muốn được cùng cô bước đi cùng nhau trên lễ đường hạnh phúc.

" Cô Triệu.. Đây là thiết kế mới nhất của chúng tôi có tên là say tình. Một lần trong đời hễ ai nhìn thấy nó cũng phải say tình cả. Nói thật là bộ này rất hợp với cô. Tôi trước giờ chưa thấy ai mặc nó hợp như cô vậy ". Nhân viên nữ đi theo sau nói.

Triệu Mẫn nghe vậy thì khẽ cười thật tươi. Tuy biết đó là lời khen của công việc làm ăn, nhưng quả thật ai cũng muốn nghe thật. Triệu Mẫn xinh đẹp lỗng lẫy quyến rủ, đứng bên cạnh cô là Thẩm Dương mặc âu phục sang trọng và lịch lãm, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau làm tất cả nhân viên nhìn đến không chớp mắt. Trong mắt của Tất cả nhân viên ở đây thì Triệu Mẫn và Thẩm Dương là cặp đôi đẹp nhất bọn họ từng phục vụ.

Thiên Nguyệt mặc một bộ đầm trắng khác đi ra nhìn Triệu Mẫn khẽ cười.

" Cô cũng nôn nóng làm cô dâu đến vậy rồi à. Nhưng tiếc nhỉ.. người đứng bên cạnh cô không phải là Phong Thần Vũ ". Thiên Nguyệt lên tiếng.

Triệu Mẫn nghe vậy thì trầm tư. Cô không trả lời chỉ quay người vô trong thay đổi đồ lại, vài phút trải nghiệm thăng hoa với cô là đủ rồi. Thẩm Dương đầy tiếc nuối nhìn Triệu Mẫn. Anh rất muốn ngắm nhìn cô thêm một chút nữa. Cảm giác cực kỳ quen thuộc làm anh hoàn toàn mất khống chế. Anh đưa tay lên bóp nhẹ trái tim vẫn còn chưa bình tĩnh của mình.

Thiên Nguyệt nhìn bóng lưng của Triệu Mẫn mỉm cười. Cô quay qua nhìn Thẩm Dương 1 cái rồi quay đi. Trong đầu cô còn vang lên câu nói của bà Phong Mẹ của Phong Thần Vũ.

" Thiên Nguyệt à.. Bác đồng ý giúp cháu có được Thần Vũ. Bác thật sự không muốn Triệu Mẫn làm vợ của Thần Vũ. Chỉ có cháu mới xứng đáng có được Thần Vũ mà thôi. Chỉ cần làm Thần Vũ thất vọng về Triệu Mẫn thì cháu sẽ có được nó. Bác sẽ đứng ra làm chủ cho con ".

Nghĩ đến đây sắc mặt của Thiên Nguyệt bỗng phân vân, chỉ là cô tỏ ra quá bình thường nên không ai nhận ra mà thôi.

Triệu Mẫn thay đổi đồ xong thì ngồi xem Thiên Nguyệt thay đổi trang phục và make up. Trong đầu của cô đã có ý tưởng cho bộ thiết kế riêng cho Thiên Nguyệt rồi, chỉ đợi về thì bắt tay vào làm mà thôi.

___ Bản quyền thuộc về tác giả ITS_ME_2210 💖💖Facebook Tung Hoành Lục Giới 💖💖___ viết và xuất bản chỉ trên Wattpad. Ngày 16/ 6 /2018.

Tâm trạng của Phong Thần Vũ hôm nay có vẻ đã khá hơn. Nhưng anh có cố làm gì đi chăng nữa thì trên mặt của anh vẫn mang theo một nỗi buồn không hề che giấu. Anh ngồi trên giường đưa mắt nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của người con gái tên Triệu Mẫn. Từ cách cô cười cho đến vẻ mặt của cô thỏa mãn dưới thân anh, hơi thở của cô, lời hứa của cô. Tất cả anh đều nhớ như in. Anh nhớ người con gái tên Triệu Mẫn đó sắp điên thật rồi.

Thiên Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đồng loạt đi vào. Trên tay của Thiên Long là một xấp ảnh. 4 người đều nhìn nhau xem ai phải đi báo cáo tình hình cho Phong Thần Vũ biết.

" Vào đi... ". Phong Thần Vũ nghe tiếng động bên ngoài thì nói vọng ra.

" Cậu chủ.. ". 4 người Thiên Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ đều cúi nhẹ người chào.

" Nói đi là chuyện gì ". Phong Thần Vũ nhìn 4 người lên tiếng hỏi. Tính của 4 người này anh là hiểu nhất, thấy 4 người lưỡng lự như vậy thì đủ biết là có chuyện quan trọng khó giải quyết rồi.

" Cậu chủ.. cậu nên chuẩn bị tâm lý trước. Có lẽ chuyện này cậu sẽ không muốn nghe chút nào đâu ". Bạch Hổ nhỏ giọng lên tiếng.

" Phải đó.. hay để mai cậu chủ khá hơn rồi hãy tính sau ". Chu Tước cũng lên tiếng. Thiên Long và Huyền Vũ cũng nhanh chóng giấu xấp ảnh phía sau lưng rồi nhìn Phong Thần Vũ.

" NÓI..... ". Phong Thần Vũ không kiên nhẫn nói. Ánh mắt của anh không chút nhiệt độ nhìn 4 người Thiên Long.

4 người cúi nhẹ đầu nhìn Phong Thần Vũ mà không ai trả lời. Thiên Long và Huyền Vũ mới đưa xấp ảnh ra. Phong Thần Vũ cầm lấy xem. Không xem thì thôi vừa xem anh đã ngơ người đến chết lặng. Trên tay của anh là bức ảnh mà tối qua người của anh chụp được, bữa tiệc gia đình đầm ấm, cho đến cảnh Thẩm Dương cùng Triệu Mẫn ngắm đêm cùng nhau, và cuối cùng là Triệu Mẫn đi thử áo cưới cùng Thẩm Dương.

Phong Thần Vũ nhìn Triệu Mẫn mặc áo cưới trên người. Cô xinh đẹp lỗng lẫy quyến rủ đứng bên cạnh Thẩm Dương làm trái tim của anh đau đến chết lặng. Đôi mắt của Phong Thần Vũ cũng nhòe đi vì nước mắt. Cô sẽ kết hôn sao. Cô sẽ kết hôn với người đàn ông khác không phải anh thật sao. Triệu Mẫn và anh chỉ vừa tách ra hơn một tuần thì cô đã đồng ý kết hôn với người đàn ông khác rồi à. Anh thực sự không cam lòng. 2 tay của anh xiếc chặt lại làm mấy tấm ảnh trên tay của anh chỉ trong chốc lát bị anh bóp nát. Lửa giận trong lòng của anh đã lên đến cực đại Maximum rồi. Phải.. Anh đang ghen, anh chưa bao giờ thấy mình ghen tuông đến như vậy.

" Triệu Mẫn.. Em dám kết hôn với người đàn ông khác hay sao. Em dám ở sau lưng của tôi đi thử áo cưới với người đàn ông khác. Được.. được lắm.. Em giỏi lắm Triệu Mẫn. Tôi sẽ không để cho em toại nguyện. Em chỉ được phép là của Tôi. Dù tôi có chán ghét em thì tôi cũng không để em thuộc về người đàn ông khác. Không bao giờ ". Phong Thần Vũ ghen tuông mất khống chế nghiến răng gầm lớn một câu.

4 người Thiên Long, Huyền Vũ, Chu Tước và Bạch Hổ thấy vậy cũng lùi lại một bước. 4 người biết ngay Phong Thần Vũ sẽ có phản ứng như vậy mà. Nhìn người con gái mình thích mặc áo cưới đi bên cạnh người đàn ông khác có mấy ai chịu được đâu. Huống chi người cao ngạo độc tài như Phong Thần Vũ. Nếu anh im lặng nhìn Triệu Mẫn kết hôn với người đàn ông khác thì đã không phải là Phong Thần Vũ rồi.

" Giờ Triệu Mẫn đang ở đâu? ". Phong Thần Vũ đã không còn bị hận thù đời trước làm suy sụp tinh thần nữa, mà thay vào đó là ngọn lửa ghen tuông cháy hừng hực trong lòng ngực của anh. Anh muốn tìm Triệu Mẫn hỏi cho rõ. Cô xem anh là cái gì mà chỉ xa anh một thời gian ngắn chưa đến một tháng cô đã đồng ý kết hôn với người đàn ông khác. Trong lòng của cô còn có anh tồn tại hay không.

" Cậu chủ... Cô chủ nhỏ đang ở nhà Hàng My Love ở cách đây 20 phút lái xe ". Bạch Hổ lên tiếng trả lời.

Phong Thần Vũ đứng dậy. Sắc mặt của anh cực kỳ lạnh lùng và tàn bạo khát máu. Anh không nói 2 lời mà bỏ đi. 4 người Thiên Long thấy Phong Thần Vũ mặt đầy sát khí đi hỏi tội Triệu Mẫn thì lập tức bám theo. 4 người thực sự lo lắng trong một phút mất khống chế sẽ có án mạng xảy ra mất.

Phong Thần Vũ lái siêu xe của mình lướt như bay trên đường, vận tốc nhà xuất cho ra bao nhiêu thì anh đạp hết vận tốc bấy nhiêu. Nếu đoạn đường dài 20 phút thì với vận tốc đi chết của anh hiện tại chỉ tầm hơn 7 hay 8 phút là anh đã có mặt tại đó rồi.

Thẩm Dương lần này coi bộ khó tránh khỏi lửa giận của Phong Thần Vũ. Thẩm Dương và Triệu Mẫn vẫn không hề hay biết chỉ một phút hiểu lầm làm mọi chuyện rối tung rối mù lên. Tất cả chỉ vì một cái áo cưới.

Tại Nhà Hàng My Love.

" Thẩm Dương.. Anh có chuyện gì muốn hỏi em phải không?. Anh nói đi ". Triệu Mẫn khẽ cười nhìn Thẩm Dương lên tiếng.

" Triệu Mẫn.. Trả lời anh một chuyện thật lòng được không? ". Thẩm Dương lưỡng lự lên tiếng.

" Được.. Anh cứ hỏi đi. Biết gì em sẽ nói ". Triệu Mẫn vừa ăn vừa trả lời.

" Người tên Phong Tình Trong miệng em tối hôm qua em nói là ai? ".

Thẩm Dương buông đũa trên tay nghiêm túc hỏi. Nếu anh có thể đến được thế giới này, thì tức nhiên một linh hồn khác cũng có thể đến thế giới trước kia của anh. Vậy liệu Triệu Mẫn có từng đến thế giới của anh hay không. Tối qua anh đã từng tra kỹ rất kỹ về Triệu Mẫn. Cô đã từng gặp tai nạn nghiêm trọng hôn mê tròn 49 ngày, liệu trong 49 ngày hôn mê đó cô đã từng xuất hiện ở Đại Lục Thiên Âm nơi anh sinh sống hay không. Cô đã đến đó rồi đi như về một làn khói.

Khúc Linh Nhi trước kia không hề biết qua thiết kế trang sức, nhưng chỉ trong một ngày tỉnh lại đã biết thiết kế trang sức và lại còn nổi danh toàn trên toàn đại lục Thiên Âm. Đó vẫn là một bí ẩn không có lời giải đáp cho đến nay...