Thế Thân 49 Ngày

Chương 81: Tôi Cho Em 1 Năm



" Tìm cho ra tên đó. Giết.... Cả tổ chức của tên đó cũng diệt sạch cho tôi. Nên nhớ không chừa 1 người ".

Phong Thần Vũ nói rồi ẵm Triệu Mẫn lên xe lái đi trước khi cảnh sát đến. Cả nhóm người nhanh chóng giải tán. Xe của anh lái thật nhanh về nhà. Trên xe Phong Thần Vũ nhanh chóng rút cái khăn tay màu trắng trên túi áo rồi tạm cầm máu cho Triệu Mẫn. Cô vẫn nhắm mắt nằm vô hại trong lòng của anh. Phong Thần Vũ không nói cái gì, chỉ là sắc mặt của anh cực kỳ không tốt. Anh nhìn đôi môi của cô tái nhợt mà bất giác làm anh đau lòng. Anh đưa tay ra rồi mạnh tay 1 chút ôm chặt cô vào lòng. Cái cảm giác này sao lại quen thuộc quá.

" Chu Tước... chuyện tối nay chắc chắn trong người của chúng ta có tay trong của người khác. Tìm cho ra bằng được người đó cho tôi. Tôi muốn xem ai dám ở sau lưng của tôi dở trò. Đúng là chán sống rồi mà ". Phong Thần Vũ nói

" Dạ.. ". Chu tước gật đầu.

" Bác sĩ đã đến chưa? ". Phong Thần Vũ nói.

" Đến rồi.. Chúng ta về là có thể sẵn sàng lấy đầu đạn ra ". Chu Tước gật đầu. Phong Thần Vũ nghe vậy gật đầu.

Vèo... vèo..

Hàng loạt xe vẫn chạy xe gió thật nhanh trong đêm tối.

Vừa về đến nhà thì Triệu Mẫn nhanh chóng được đưa vào phòng đặc biệt để lấy đầu đạn ra. Được cái Triệu Mẫn hôn mê, nên bác sĩ có lấy dao rách 1 đường dài trên tay của cô để lấy đầu đạn ra, thì Triệu Mẫn ngủ say cũng không biết gì. Phong Thần Vũ vẫn ngồi khoanh chân ngồi gần đó xem hết công đoạn lấy đạn ra. Ánh mắt của anh vẫn chưa rời qua cô dù chỉ 1 chút.

" Cậu Thần Vũ. Đã lấy đầu đạn ra xong rồi. Tiếp đến để cô Triệu Mẫn ngủ 1 giấc là được. Tránh hoạt động mạnh 1 thời gian để viết thương lành lại là được ". Bác sĩ tư của Phong Thần Vũ lên tiếng.

Phong Thần Vũ gật đầu xem như đã hiểu. Ông bác sĩ gật đầu chào anh 1 cái rồi ra về.

" Ra ngoài hết đi ".

Phong Thần Vũ lên tiếng. Chỉ trong chớp mắt cả căn phòng chỉ còn lại 1 mình anh và Triệu Mẫn. Anh đi lại kéo cái mền lại cho cô cao 1 chút rồi anh mới đi tắm. Khi anh tắm xong thì mệt mỏi nằm cạnh Triệu Mẫn. Không bao lâu thì ngủ mất.

Phong Thần Vũ chìm vào trong giấc ngủ thì anh nằm mơ thấy 1 giấc mộng hư hư thật thật. Anh mơ thấy mình đi theo bóng của 1 người con gái, nhưng đến gương mặt của cô ta anh cũng không thấy. Anh chỉ biết cô ta rất đẹp và anh tình nguyện đi theo cô gái đó. Cô gái đó đi từng bước về phía trước. Rồi cô ấy dừng lại ở 1 ngôi mộ được xây dựng rất đẹp..

Phong Thần Vũ cố gắng nhìn rõ trên bia mộ ghi cái gì, nhưng càng nhìn thì anh lại không thấy gì cả. Ngay cả 2 bức ảnh trên bia mộ cũng mờ mờ ảo ảo. Phong Thần Vũ chỉ biết ngôi mộ đó là là 1 ngôi mộ của 1 cặp tình nhân nào đó. Ảnh quá mờ ảo, nhưng mà anh lại cảm thấy rất quen thuộc. Đôi trai gái đó là ai. Sao lại quen thuộc như vậy.

1 loạt hình ảnh trong mơ lại thay đổi. Anh thấy mình ôm 1 người phụ nữ trung niên xa lạ. Bà ta đã chết vì 1 nhát dao đâm ngay ngực. Đến mặt của bà đó anh cũng nhìn không rõ. Máu của người đàn bà đó chảy ướt cả bàn tay anh. Anh tính lấy con dao trên ngực người đàn bà đó ra xem, chưa kịp rút ra xem thì anh đã nghe 1 tiếng hét lên thật to. Anh ngẩn đầu lên thì Triệu Mẫn đã chạy đến. Nước mắt của cô chạy như mưa nhìn người đàn bà mà anh đang ôm.

" Phong Thần Vũ.. Anh tàn nhẫn lắm ". Triệu Mẫn hét lên thật to.

" Người không phải là do tôi giết. Thật đó.. Triệu Mẫn.. Tin anh đi.. Anh không có giết bà ấy ". Phong Thần Vũ cố thanh minh nói.

Triệu Mẫn nước mắt rơi như mưa nhìn anh. Cô bất ngờ rút súng ra rồi chĩa cây súng lục về vị trí trái tim của anh. " Phong Thần Vũ.. Tôi phải giết anh trả thù cho mẹ tôi.. Tôi hận anh.. Tôi hận anh.. suốt đời này tôi hận anh ".

" Nếu em cho rằng là tôi giết, thì bây giờ em nổ súng đi. Tôi sẽ không phản kháng, nhưng em hãy bắn vào đầu của anh đó, đừng bắn vào trái tim của anh. Vì trái tim của anh đều ngập tràn hình ảnh của em, và tình yêu của anh dành cho em. Dù anh có chết, thì anh cũng không muốn em bị chút thương tổn nào, dù chỉ là 1 hình bóng ". Phong Thần Vũ nói, anh từng bước đi lại chỗ Triệu Mẫn đang đứng, rồi anh cầm lấy cây súng của cô cầm chĩa thẳng vào trán của anh.

" Phong Thần Vũ. Tôi hận anh. Suốt đời Triệu Mẫn tôi hận anh ". Triệu Mẫn nước mắt rơi nhưng mưa. Cô hét lên rồi nổ súng.

" Pằng.... ". 1 tiếng súng chát chúa lên.

" Á.... ". Phong Thần Vũ ngồi bật dậy. Đầu anh đổ hết mồ hôi. Anh thở gấp dồn dập. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời vẫn chưa sáng.

" Hóa ra là mơ hay sao. Sao trái tim của mình lại đau như vậy chứ ". Phong Thần Vũ nói. Anh nói rồi quay qua nhìn Triệu Mẫn vẫn còn đang say giấc. 3 từ ' Tôi Hận Anh ' mà Triệu Mẫn nói lúc trong mơ, chẳng hiểu tại sao nó lại làm anh đau lòng đến như vậy.

Phong Thần Vũ ngồi dậy rót 1 ly nước uống vào cho thoải mái. Cảm xúc đau đớn lúc nãy vẫn còn nguyên vẹn chưa tan biến. Anh nằm lại xuống bên cạnh Triệu Mẫn. Anh vươn tay ra ôm cô vào lòng mới làm anh thấy bình an hơn.

" Triệu Mẫn.. Em rốt cuộc là ai? ".

" Em có liên quan gì đến tôi phải không? ".

" Mặc kệ em là ai. Sau này tôi sẽ không để em phải nói ra 3 từ em hận tôi đâu. Sẽ không, nhất định không có ngày đó. Tôi không muốn em hận tôi. Trọn đời này tôi cũng sẽ không làm em hận tôi ".

Phong Thần Vũ thì thầm, bàn tay của anh lại càng ôm chặt lấy Triệu Mẫn hơn. Cơ thể nóng ấm của cô làm Phong Thần Vũ bình tâm lại. Anh chỉ nằm ôm cô mà không thể nào ngủ lại được. Giấc mơ lúc nãy cứ xuất hiện trong đầu của anh. Lúc Triệu Mẫn nói câu tôi hận anh, quả thật nó như lưỡi dao cứa vào tim của anh vậy. Đau đến anh không thở nổi.

Sáng hôm sau.

" Á... Đau quá... đây là đâu ". Triệu Mẫn vừa mở mắt ra lên tiếng.

" Sao căn phòng này quen quá vậy. Địa phủ cũng có căn phòng giống của Phong Thần Vũ vậy sao ". Triệu Mẫn tiếp tục lẩm bẩm.

" Phong Thần Vũ.. Anh ta cũng chết rồi à. Không đúng nha.. chết rồi còn ngủ ngon vậy sao ". Triệu Mẫn quay quá thấy Phong Thần Vũ nằm kế bên thì lên tiếng.

" Cô nói đủ chưa. Vừa dậy đã ồn ào như vậy rồi. Cô yên tĩnh 1 chút không được à ". Phong Thần Vũ vẫn nắm mắt lên tiếng.

" Tôi chưa chết à..? ". Triệu Mẫn lên tiếng hỏi. Cô cử động làm cánh tay, làm vết thương trên tay tét ra đau đến tận tim.

" Có Phong Thần Vũ tôi ở đó, thì cô muốn chết cũng sẽ chết được sao. Cô còn nói lảm nhảm nữa thì 1 phút sau thì cô chính thức chết đó biết chưa. Đừng ồn nữa. Tôi còn muốn ngủ ".

Phong Thần Vũ vẫn nhắm mắt lười biếng lên tiếng. Dung nhan như họa nằm đó làm Triệu Mẫn nhìn đến mê mẩn. Cô có cảm giác như Phong Tình đang nằm ở đó vậy. Biết mình nhận lầm người thì cô lắc nhẹ đầu 1 cái. Sao cô có thể nhầm lẫn Phong Thần Vũ với Phong Tình được chưa. 2 người chỉ giống nhau về khuôn mặt, nhưng tính cách hoàn toàn khác xa nhau. Cô vẫn thích Phong Tình nhu mì ấm áp hơn.

" Bệnh thần kinh.. Sáng sớm anh lại chưa uống thuốc à ". Triệu Mẫn bóp nhẹ trán cho tỉnh táo lên tiếng. Cô tính xuống giường, thì 1 tay của cô bị Phong Thần Vũ cầm lại.

" Còn sớm lắm. Nằm ngủ thêm 1 chút đi. Hôm nay chủ nhật không có việc gì làm đâu ". Phong Thần Vũ mở đôi mắt ra rồi nhìn cô nói.

" Tôi muốn về nhà của tôi. Tôi không muốn dính dán gì đến anh thêm nữa. Bao nhiêu đây là đủ rồi. Từ ngày gặp anh thì cuộc sống vốn bình yên của tôi đã bị đảo lộn hoàn toàn cả rồi. Tôi chỉ là 1 nhà thiết kế trang sức nhỏ bé. Tôi thực sự không hợp với bọn xã hội đen bọn anh. Phong Thần Vũ.. Lúc trước tôi nhận lầm người nên ôm lầm anh là tôi sai. Tôi xin lỗi anh. Anh buông tha cho tôi đi. Tôi thực sự không thích nơi này. Tôi chỉ muốn làm 1 nhà thiết kế trang sức nhỏ sống bình an cho qua ngày mà thôi. Anh để cho tôi về đi ". Triệu Mẫn nghiêm túc lên tiếng.

Phong Thần Vũ nghe vậy thoáng qua 1 tia mất mát. Cô không thích nơi này hay sao. Cô không thích ở lại bên cạnh anh thật à.. nhưng cô lỡ bước chân vào cuộc đời của anh rồi, thì giờ cô muốn rút chân ra cũng đã muộn rồi. Dù cho anh có phải lấy dây xích trói cô lại làm nô lệ, hay phải giam cầm cô suốt đời, thì anh cũng sẽ chẳng để cho cô rời anh đi, dù chỉ là 1 bước.

" Triệu Mẫn.. đến thì rất dễ nhưng đi thì rất khó. Cô tưởng chỗ của tôi là chỗ nào mà cô muốn tới sẽ tới, muốn đi thì sẽ đi dễ dàng như vậy. Nói cho cô biết. Nhóm sát thủ vẫn đang đuổi giết cô. Chỉ có 1 cách duy nhất là cô ở lại bên cạnh tôi, thì tôi mới bảo toàn được tính mạng của cô và gia đình cô. Còn không thì.. Chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa này thì tai nạn diệt vong sẽ ập đến lên đầu của cô. 1 khi tất cả người nhà cô đều gặp chuyện không may, thì cô đừng nói tôi không báo trước ". Phong Thần Vũ lên tiếng.

" Anh nói vậy là có ý gì ". Triệu Mẫn quay lại nói.

" Tôi nói cô nghe không rõ hay sao. Từ ngày cô bị người đuổi giết, thì số mạng của cô đã thay đổi rồi. Cô chỉ có thể ở trên giường của tôi thì cô mới có thể sống sót mà thôi. Tôi không cần làm gì cô, thì cũng sẽ có 1 khối người tìm cô. Không tin thì cô cứ thử. Lấy tính mạng của cả nhà cô ra cược đi ". Phong Thần Vũ nói, nhưng tay của anh vẫn còn cầm chặt lấy tay của cô không buông.

Triệu Mẫn chợt nhớ đến 2 người đàn ông cầm súng đuổi giết cô ngay cái hôm sinh nhật cô. Cô mím chặt môi như suy nghĩ lời của Phong Thần Vũ có bao nhiêu phần là đúng. Nhưng cô thấy cách nói chuyện của Phong Thần Vũ nghe quen quen, chắc là không có bà con với mấy vị xứ giả của địa ngục ấy chứ. Cái gì cũng lấy tính mạng của người khác ra cược được.

" Anh không gạt tôi chứ? ". Triệu Mẫn nói. Cô bây giờ rất sợ nghe mấy từ đại loại như là lấy số mệnh của ai đó ra cược lắm rồi. 1 lần bị tổn thương sâu qua thì giờ cô quả thật không dám thử lần nữa.

" Tôi gạt cô làm gì. Cô có cái gì đáng giá để tôi gạt cô hay sao. Lại nói là tối hôm đó là cô trốn sát thủ mới vào phòng của tôi lánh nạn trước. Tôi đâu có ý định gặp lại cô. Nghĩ thử xem có phải như vậy hay không? ". Phong Thần Vũ ngồi dậy nói.

" Phong Thần Vũ.. Anh rốt cuộc là muốn tôi phải làm gì ". Triệu Mẫn lên tiếng. Cô không tin Phong Thần Vũ biết cô bị đuổi giết mà anh lại vui lòng chứa chấp cô, mà anh lại không có mục đích khác.

" Tôi sẽ bảo vệ cho em, bảo vệ cả nhà em, chỉ với 1 điều kiện. Là Em không được rời xa tôi. Có được không.. Em đừng đi.. ". Phong Thần Vũ nhìn cô nhẹ giọng nói. Nghe vậy Triệu Mẫn đơ người trong chốc lát.

" What... Tôi không nghe lầm chứ. Anh hôm nay sao khác thường như vậy ". Triệu Mẫn lên tiếng hỏi lại. Phong Thần Vũ hôm nay chưa uống thuốc hay sao mà lại khác hẳn hôm quá vậy. Tự dưng anh lại ngọt ngào như vậy làm gì, để cô còn lầm tưởng Phong Tình đang nói chuyện với cô.

Phong Thần Vũ hít vào 1 hơi rồi đi lại chỗ cô đang đứng. 1 tay của anh cầm lấy 1 của cô. Đôi mắt của anh nhìn thẳng vào mắt của cô mới lên tiếng.

" Cô không nghe lầm đâu. Tôi nói là tôi sẽ bảo vệ cho em. Em đừng đi. Cho anh 1 cơ hội tiến vào trong trái tim của em được không? ".

Triệu Mẫn quả thật bị đứng hình trong giây lát. Đôi mắt của cô đã long lanh nước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi.

" Phong Tình.. Là anh phải không. Là anh đang ở trước mặt của em à. Em không phải đang mơ chứ ". Triệu Mẫn lên tiếng.

Cô vừa dứt lời thì Phong Thần Vũ vốn đang bình thường thì lấy tốc độ của sét đánh kéo mây âm u. Lập tức cả người anh bị 1 ngọn lửa vô danh thiêu đốt. Cô đang xem anh là người 1 thế thân cho người đàn ông khác hay sao. Cô xem anh là cái gì. Cô không biết là khi ở cạnh 1 người đàn ông, thì tuyệt đối không được nhắc đến tên người đàn ông khác hay sao. Đây là điều cấm kỵ.

Nhất là với người đủ quyền lực như anh, thì chuyện làm người thế thân cho người đàn ông khác làm sao anh chịu được. Đây là cô đang sỉ nhục anh mà

Phong Thần Vũ nghiến răng 1 cái. Tay đang cầm tay của cô bất giác xiếc lại thật chặt. Cảm giác đau nhói làm Triệu Mẫn giật mình.

" Phong Thần Vũ.. Đau quá anh buông tôi ra ". Triệu Mẫn ăn đau thì tỉnh táo lại.

Phong Thần Vũ không những không buông, mà anh lại còn mạnh mẽ đẩy mạnh cô ngã xuống giường. Cả thân thể cao lớn của anh đè hẳn lên người của cô. 1 tay của anh bóp chặt miệng của Triệu Mẫn. Anh âm u ghen tuông lên tiếng.

" Triệu Mẫn.. Cô có biết là đàn ông ghét nhất là cái gì hay không. Đó là phải thay thế hình bóng cho thằng đàn ông khác. Cô năm lần bay lượt xem tôi là thế thân cho cái thằng tên Phong Tình gì đó. Cô đang chọc tôi điên lên có phải không. Hả... Anh ta tốt với cô còn tôi thì không hay sao ". Phong Thần Vũ nổi điên lên nên lớn tiếng nói.

" Phong Thần Vũ.. Anh buông tôi ra trước đã. Đau.. ". Triệu Mẫn ăn đau lên tiếng.

" Đau à.. Tôi làm cô đau, còn anh ta thì không hay sao. Tôi cảnh cáo cô. Không được nhắc đến cái tên đó trước mặt của tôi nữa. Cô nghe rõ chưa. Tôi không muốn làm thế thân cho người khác. Còn để tôi nghe được cô xem tôi là thế thân cho người khác nữa. Triệu Mẫn.. Cô đừng trách tôi vô tình ". Phong Thần Vũ cả người hừng hực lửa giận và nghen tức nói. Anh còn tính phạt cô thật nặng, nhưng 3 từ Tôi Hận Anh của cô nói trong mơ làm anh bình tâm lại. Tay cũng buông lỏng ra 1 chút.

" Xin lỗi.. Tôi không có cố ý làm tổn thương anh. Tôi.. ". Triệu Mẫn nói chưa xong nữa thì Phong Thần Vũ nhảy vào.

" Anh ta đã từng tốt với cô lắm à. Cô yêu anh ta đến như vậy sao? ". Phong Thần Vũ hít lại 1 hơi cho nhẹ giọng nói.

Triệu Mẫn nửa muốn trả lời nửa không. Cô không muốn chọc giận cái tên điên này. Cô im lặng không lên tiếng. Chuyện xem anh là người thay thế là lỗi của cô. Trên thế gian này có mấy ai chấp nhận làm người thay thế đâu, huống chi Phong Thần Vũ lại là người đàn ông kiêu ngạo như vậy.

" Triệu Mẫn.. nếu tôi đối xử tốt với cô hơn anh ta gấp trăm lần, ngàn lần thì cô có thể quên anh ta đi mà chấp nhận yêu tôi được không. Là yêu Phong Thần Vũ tôi, chứ không phải Phong Tình gì đó. Đừng xem tôi là thế thân cho ai khác. Tôi muốn cô toàn tâm toàn ý yêu Phong Thần Vũ tôi. Có được không? ". Phong Thần Vũ nhìn sâu vào đôi mắt của cô nói.

" Xin lỗi.. Tôi không thể ". Triệu Mẫn xoay đầu không nhìn vào mắt của Phong Thần Vũ lên tiếng.

" Tại sao.. lý do tại sao. Tôi có chỗ nào không bằng anh ta hả. Anh ta hoàn mỹ đến vậy sao ". Phong Thần Vũ không vui lên tiếng. Anh hạ mình như vậy rồi cô còn làm khó anh hay sao.

" Tôi đã từng hứa sẽ chờ anh ấy 1 năm, thì dù trong hoàn cảnh nào thì tôi sẽ đợi anh ấy thêm 1 năm nữa. Dù anh có dùng quyền lực giết tôi, hay cưỡng hiếp tôi, hay bắt tôi làm nô lệ tình dục cho anh, thì tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của tôi ". Triệu Mẫn lên tiếng.

" Được. Triệu Mẫn.. Tôi cho em 1 năm. 1 năm sau em sẽ không còn 1 lý do để từ chối tôi. Em nên nhớ là tôi có thể dùng quyền lực để chiếm đoạt em, nhưng tôi không muốn em hận tôi. Đó là tôi đang chân thành muốn dùng hành động để cảm động em. Tôi sẽ cho em thời gian 1 năm nữa, nhưng em đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây. Bên ngoài có người muốn tìm em không phải là tôi nói đùa đâu ". Phong Thần Vũ không đè lên người cô nữa mà đứng lên. Triệu Mẫn ôm cánh tay đau không lên tiếng.

Phong Thần Vũ nhìn tay của cô đang chảy máu thì chau mày. Anh cầm hộp thuốc và dụng cụ y tế lại. Anh cầm tay cô rồi nhẹ nhàng thay băng cho cô.

Triệu Mẫn nhìn Phong Thần Vũ đang thay băng cho cô. Lúc này cô thấy Phong Thần Vũ cũng không đáng ghét lắm. Chỉ có tính chiếm hữu hơi cao thôi, nếu cái tính này thay đổi 1 chút thì quả thật giống Phong Tình thật.

Tác giả ITS_ME_2210

Oxford, Mississippi State, US.