Thế Thân Đi Nuôi Heo

Chương 11: Cậu chủ ăn chơi trác táng bị trao nhầm chỉ nghĩ đến việc nuôi heo



Sau khi xác nhận cảm xúc của Lục Úy Lam không có chịu ảnh hưởng quá lớn, Túc Minh Ca mới an tâm rời đi, chọn hướng tin tưởng Lục Úy Lam, đương nhiên là anh muốn đi tìm chứng cứ. Người hãm hại Lục Úy Lam, tuy rằng hơi khó nghĩ không ra, nhưng người có hnghi lớn nhất xác thật là Lục Minh Tư.

Câu "nhìn người rất chuẩn" này không phải là Túc Minh Ca an ủi Lục Úy Lam, nhà họ Túc suy bại khi anh còn nhỏ, anh đi theo cha mẹ thấy nhiều nhân tình thế thái, cũng thấy được đủ loại người, nhìn người đã thành một loại bản năng, hoặc là nói, anh rất am hiểu việc quan sát các biểu cảm, động tác rất nhỏ của người khác, có lẽ anh không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả kỹ càng tỉ mỉ loại cảm giác này, nhưng đúng là anh có thể thông qua ngôn ngữ, cử chỉ, biểu cảm, động tác của một người để phán đoán ý nghĩ thật sự của người đó.

Cũng chính bởi vì vậy, anh càng nhạy bén hơn so với những người khác, cũng sớm đã nhận ra Lục Minh Tư bài xích mình, Lục Minh Tư nhìn anh và mọi người trong SGL mọi bằng ánh mắt lạnh nhạt lại thương hại, giống như đang nhìn một đám người đáng thương không liên quan đến mình.

Ban đầu anh không biết đã xảy ra chuyện gì, tưởng mình không đáng làm một người anh trai, sau khi cha mẹ qua đời, anh chỉ có thể nỗ lực kiếm tiền, có lẽ vì thế, mới bỏ qua người em trai này.

Nhưng mà lén theo sau quan sát, Túc Minh Ca mới phát hiện càng nhiều điều làm anh không thể lý giải, thậm chí càng nghĩ càng thấy sợ. Anh nhìn Lục Minh Tư mua vé số, sau đó trúng số, nhìn Lục Minh Tư chờ ở ngã tư đường, sau đó chờ tới khi gặp một bé gái lạc đường, mà đứa bé kia vừa lúc là cháu gái hiệu trưởng của trường cậu ta luôn muốn học,anh nhìn Lục Minh Tư sẽ cố tình tiếp cận một ít người, cũng sẽ cố tình rời xa một ít người......

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều nỗi băn khoăn xuất hiện, thậm chí dao động thế giới quan của Túc Minh Ca, rốt cuộc cũng thấy rõ, người này là em trai mình, lại không phải là em trai mình.

Nghĩ đến năng lực quỷ dị như có thể đoán trước tương lai kia của Lục Minh Tư, Túc Minh Ca không khỏi có chút đau đầu.

Sau khi tiễn anh ruột đi Tiểu Thất dọn dẹp chén đũa, sau đó nhìn chằm chằm vào một túi to đồ ăn vặt, quyết định hôm nay sa sút giống người bình thường một chút. Đóng màn lại, mở máy chiếu, xem phim điện ảnh, xé mở gói đồ ăn vặt, mở ra chai coca tạo ra một tiếng phì, hưởng thụ thời gian cá nhân.

Cùng lúc đó, video Túc Minh Ca xách theo đồ ăn cho Lục Úy Lam ở trên mạng nổi lên, không cần nói cũng biết, phía dưới bình đương nhiên cũng không phải lời hay ý đẹp gì, trở lại căn cứ, quả nhiên lại bị huấn luyện viên giáo dục một hồi.

Cơn bão trên mạng không lọt vào mắt của Tiểu Thất, nhưng đương nhiên cậu không nghĩ tới việc ngồi chờ chết, cho nên khi mặt trời xuống núi, Tiểu Thất rời khỏi khu biệt thự.

Dựa theo lời của 6362, chờ ở một ngõ nhỏ tối tăm.

Đêm khuya, trong khu đêm xa hoa trụy lạc, lượng người không chịu nổi bóng đêm lạnh giá dần dần giảm bớt, đợi đến lúc 1 giờ sáng, Tiểu Thất rốt cuộc cũng chờ được người mình muốn tìm.

Mắt tam bạch uống đến đứng không vững, lúc này đang nói về chiến công hiển hách của mình với người bạn đang đỡ gã, "Anh mày hôm nay thật sự rất vui, tên Lục Uý Lam kia không phải rất giỏi sao? Dù vậy còn không phải bị tao đưa vào tù sao, bảo tao rửa xe cho nó, tao rửa, nó lái được sao, ha ha ha!"

Đi theo mắt tam bạch là một vài người cũng uống đến mức đứng không vững, Tiểu Thất cảm thấy nhóm người này lung lay cũng không ngã, đều dựa vào chân.

Tiểu Thất trực tiếp đi lên đi nhéo mắt tam bạch, giống như nhổ củ cải mà đen gã ra từ đám người.

Mắt tam bạch lớn tiếng thì hỏi "Mày là ai?", Tiểu Thất đem bát nước đá đã chuẩn bị đổ xuống, mắt tam bạch lập tức khắc tỉnh táo, nhìn Lục Úy Lam trước mặt không có gì biểu tình gì trong lòng biết mọi chuyện không ổn, quay đầu nhìn xung quanh, lại thấy mấy đứa bạn của mình mình đã uống quá nhiều căn bản không phát hiện thiếu một người, lôi lôi kéo kéo mà đi xa. Nhưng mà việc này cũng chẳng thể trách người khác, thật sự là do mắt tam bạch hôm nay vui vẻ nên điên cuồng chuốc rượu, chẳng những rót cho mình, còn rót cho người khác.

"Lục Úy Lam, xe mày tao rửa sạch rồi, mày còn muốn sao nữa?" Mặt tam bạch dựa vào men say, muốn tránh tội, nhưng mà lăn lộn nửa ngày, lại phát hiện mình vẫn giống gà con bị người khác khống chế trong tay.

Tiểu Thất hơi hơi mỉm cười, "Đừng lo lắng, xe sạch lắm không tồi, tôi hôm nay cố ý tới cảm ơn cậu, đi đi đi, tìm cái chỗ đêm khuya tĩnh lặng, tôi kể vài câu chuyện ma cho cậu." Nói xong đem tay đặt trên vai mắt tam bạch, mạnh mẽ bắt người đi.

Chân mắt tam bạch không còn sức nên chả thể thoát, nhưng nghe nói chỉ là nghe chuyện ma, cũng không quá sốt ruột, nhưng thật ra gã cảnh giác Lục Úy Lam có thể kéo gã tới góc xó xỉnh nào đó đánh một trận hay không.

Nhưng mà Lục Úy Lam chỉ ở bên đường tìm cái ghế dài ngồi xuống, sau đó thật sự bắt đầu kể cho gã nghe chuyện xưa.

Mắt tam bạch từ cảnh giác đánh lén, đến không hiểu ra sao, sau đó rất nhanh lạnh cả sống lưng. Gã tự hỏi lá gan gã không nhỏ, nhưng mà không biết vì sao Lục Úy Lam kể chuyện ma đều làm da đầu người ta tê dại đến kỳ lạ, hơn nữa bên người phảng phất tiếng gió từng cơn, tất cả kết hợp lại như phối hợp cùng tiết tấu với chuyện ma.

Loại cảm giác này mắt tam bạch chưa bao giờ trải nghiệm qua, gã thậm chí có chút hoa mắt, bóng cây dưới ánh đèn đường nhìn rất quỷ mị, nhưng mà nháy mắt lại khôi phục bình thường. Mắt tam bạch đầu đầy mồ hôi lạnh, không biết bản thân hôm nay có phải uống nhiều quá không.

Kể xong một câu chuyện ma, Tiểu Thất hòa ái dò hỏi, "Về việc rửa xe, cậu có cái gì muốn nói cho tôi không?"

Mắt tam bạch lắp bắp, "Chỉ là...... là...... rửa xe, nào có cái gì muốn nói cho......"

"Được, chúng ta đây tiếp tục kể chuyện ma, kể về một người nghe chuyện ma, chỉ cần nghe ba câu chuyện ma, thân thể sẽ có những thay đổi không rõ......"

Mắt tam bạch"......"

Đêm khuya tĩnh lặng, trên đường phố nhìn như không có người đi đường, ngẫu nhiên tiếng côn trùng kêu vang nửa chết nửa sống như đến từ một thế giới khác, lặng yên không một tiếng động, rồi đột nhiên tiếng gió đêm nhẹ nhàng xẹt qua bên tai, giống như quần áo ai đó lướt qua.

Kể xong câu chuyện thứ hai, mắt tam bạch mồ hôi như mưa mùa hè, thậm chí tiếng răng va của hệ thống cũng nổi lên, lúc này đây Tiểu Thất nhếch miệng cười, rốt cuộc chịu không được phải mở miệng, "Tao nói nói...... tao nói...... Có người cho gọi điện thoại cho tao, nói ở phòng thay quần áo có để lại chìa khóa, kêu tao đem xe chạy đến chỗ được chỉ, sau đó quá một đoạn thời gian để ở đó thì trở lại lấy, khi đó xe đã rửa sạch sẽ!"

Giọng nói của mắt tam bạch cực kỳ nhanh, như là phản xạ có điều kiện dưới áp lực lớn mà đem mọi chuyện nói hết một lần, gã cũng không biết người gọi điện thoại là ai, lúc xong việc có gọi lại số điện thoại đã là thành số trống, xong việc gã cũng có chút hoài nghi, nhưng chỉ cần có thể làm Lục Úy Lam xui xẻo, gã mừng rỡ giả câm vờ điếc.

"Thôi không sao, đi thôi, nhớ rõ đi trên đường đừng quay đầu lại nha, bằng không sẽ có thứ gì đó đi theo cậu trở về." Tiểu Thất ngoan ngoãn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mắt tam bạch, đứng dậy rời đi, để lại mắt tam bạch cổ cứng đờ khóc không ra nước mắt.

Chờ rời đi rất xa, âm thanh răng va của 6362 mới giảm xuống, sau khi không va răng nhà câu hỏi đầu tiên lời nói chính là, "Thật sự có cái gì đi theo gã sao?"

"Có đó." Tiểu Thất bước chậm trên đường trở về nhà, đột nhiên quay đầu lại chỉ phía sau trống không "Sau chúng ta còn có vài thứ đi theo đó."

6362 "...... Ca ca ca ca ca ca!"

Đêm khuya đêm quỷ đi kể chuyện xưa, nào có nhiều người nghe như vậy, chỉ có mấy con quỷ tới cổ động, nhưng phải bắt vài người trong số họ, chỉ là mấy con quỷ này không yêu cuộc sống, nghe xong liền muốn chạy, còn làm cậu lãng phí linh lực để bó họ lại, khiến mình hiện tại giống như người bán bong bóng, ôi, cuộc sống thật khó khăn.

Trong tiếng răng va của hệ thống, Tiểu Thất về tới biệt thự, trước khi vào cửa nghĩ nghĩ, vẫn là khoan hồng độ lượng buông ra bó quỷ, thậm chí còn hòa ái phất tay ra ngoài cửa sổ, "Hoan nghênh các ngươi lần sau còn tới nghe chuyện ma nha."

Một đám quỷ nghe xong lập tức tản ra, chớp mắt liền không có bóng dáng.

6362 thấy thế càng va răng dữ dội 【 Ký chủ cậu rốt cuộc là cái gì? 】

Tiểu Thất ngược lại không nóng nảy, 【 Cậu đoán xem, đoán đúng rồi tôi kể chuyện ma cho cậu." 】

6362 tức khắc không hiếu kỳ nữa, ngược lại nghiêm trang nghiên cứu cốt truyện, 【 Là Lục Minh Tư muốn hãm hại ký chủ sao? Cậu ta là nhân vật chính mà, sao có thể cướp việc của kẻ thế thân? 】

【 Cậu ta không biết mình là nhân vật chính. 】 Thứ Tiểu Thất không hiểu chính là Lục Minh Tư làm như thế nào lại may mắn như vậy, trong muôn vàn người lại cố tình lại đụng phải cô gái trong nguyên tác kia? Trừ phi cậu ta vốn dĩ đã biết chuyện này, biết lịch trình hàng ngày của cô gái kia, biết cô gái sẽ đi qua đoạn đường nào vào thời gian nào, biết cô gái có anh trai yêu thương mình thế nào, và có bạn là người nổi tiếng trên mạng.

Có lẽ đúng là bởi vì biết, Lục Minh Tư mới lau sạc hết thảy dấu vết của mình, camera giám sát, camera hành trình của xe, thậm chí là cả vân tay, có thể nói là không hề có rò rỉ. Tiểu Thất đem hoài nghi của mình nói cho 6332, 6362 cũng cảm thấy quá mức trùng hợp, trong lúc nhất thời có chút hóc búa.

【 Đều là vấn đề nhỏ. 】 Tiểu Thất thật không sự không hề sốt ruột.

6362 nháy mắt tinh thần tỉnh táo, 【 Ký chủ có biện pháp? 】

【 Có nha, tôi sẽ lấy chuyện ma thật hay làm thù lao, tìm mấy con quỷ hỗ trợ có phải nhẹ nhàng hơn không, cậu ta phòng được người, chẳng lẽ còn có thể phòng được quỷ sao? 】

6362 "......" Sẽ sao? Chẳng lẽ là nó không hiểu kiến thức bình thường sao? Hơn nữa này không tính là gian lận sao? Nhưng mà có phải nhân vật chính cũng gian lận hay không?

【 Đúng rồi, có tình tiết truyện mới nào không? 】 Tiểu Thất hỏi.

【 Không có. 】6362 đáp lại xong cũng thấy kỳ quái, 【 Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không sinh ra tình tiết cốt truyện mới? 】

【 Có lẽ Chủ Thần của các cậu muốn đổi nhân vật chính? 】 Tiểu Thất lấy ra một túi que cay, thứ này hương vị kỳ quái, nhưng ăn quen thì khá ngon.

【 Sao có thể, nhân chính không phải là cải trắng bự, nói đổi là đổi. 】6362 cảm thấy ý nghĩ của ký chủ có chút kỳ lạ.

Tuy rằng không biết Lục Minh Tư vì sao đột nhiên nóng lòng mà ra tay, nhưng Tiểu Thất cảm thấy đây là một cơ hội để rời nhà họ Lục, cốt truyện này không phải do mình OOC đổi lấy, cũng không dưới sự giám sát của hệ thống, vận dụng lý do thích hợp, tự nhiên có thể hợp tình hợp lý rời khỏi nhà họ Lục.

Ngày hôm sau, Tiểu Thất dưới ánh nắng tươi đẹp mà tỉnh lại, chép chép miệng, lại gửi một đống đồ ăn ngon cho anh ruột. Mà ở căn cứ Túc Minh Ca người chỉ cần không bị huấn luyện viên đánh chết thì sẽ vẫn luôn đưa cơm cho cậu, không phụ sự mong đợi của mọi người lại lần nữa xuất hiện ở biệt thự của Tiểu Thất.

Túc Minh Ca nói mình đang tìm người kiểm tra vị trí xảy ra vụ việc, cùng với camera giám sát ven đường có thể liên quan đến vụ tai nạn, nhưng mà không có thu được tin gì hữu ích.

Tiểu Thất nghe xong vỗ ngực của mình, "Việc này giao cho em!" Cậu đã nghĩ ra vài câu chuyện ma, khẳng định sẽ có thật nhiều thật nhiều quỷ tới nhận nhiệm vụ.

Túc Minh Ca có chút kính ngạc, nhưng nhìn em trai tự tin tràn đầy cũng không nỡ mở miệng đả kích, "Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực."

- --

Lời editor: Nói trước bước không qua:))) hùng hồn tuyên bố 2 ngày 1 chương, thế nhưng không làm được.