Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 138



Dùng xong bữa, La Thành Dương đầu tiên đưa An Hạ đi mua sắm ít đồ, bởi vì cô rời khỏi nhà Lý Hoành Nghị mà không đem bất cứ thứ gì ngoài chiếc túi xách có chứa những thứ quan trọng. Quần áo cô chỉ có mỗi một bộ trên người, La Thành Dương dắt cô đi vào trung tâm mua sắm, tại một cửa hiệu quần áo, Ngô An Hạ đứng phân vân giữa hai chiếc áo thun trên hai tay, cô do dự một lúc rồi treo ngược lại chiếc áo trên tay phải, cầm chiếc áo trên tay trái đi ra giá treo loại quần áo khác.

La Thành Dương lẽo đẽo theo cô, cô vừa rời đi, anh nhìn sang nhân viên tiếp thị, mắt nhìn vào giá treo mà cô vừa chạm vào sau đó nhìn lại nhân viên tiếp thị rồi gật nhẹ đầu. Cô nhân viên biết ý liền vội ôm lấy toàn bộ áo thun trên giá treo mang đi gói lại, Ngô An Hạ đi phía trước, mỗi giá quần áo cô chỉ chọn một hai cái, vài cái áo rồi vài cái quần, vài cái đầm ngủ, tổng chốt lại cô mua được tầm năm túi đồ.

La Thành Dương thanh toán xong, tay cầm năm túi đồ, tay còn lại liền nắm lấy tay cô dắt đi, chỉ cần tay cô mà rảnh rỗi anh sẽ liền nắm lấy tay cô.

Anh đưa cô về căn hộ mới, chuyện mua căn hộ với anh dễ như trở bàn tay, anh chỉ cần gọi một cuộc gọi nói ra yêu cầu của mình với căn họ, mấy giây sau đó anh sẽ có ngay một căn hộ đúng với những gì anh yêu cầu. La Thành Dương chọn cho An Hạ căn hộ ở một toà chung cư ở gần mép bờ thành phố, có thể ngắm ra biển xanh sóng vỗ, chung cư cũng gần với La thị.

Hai người vào căn nhà mới, Ngô An Hạ liền tung tăng đi tham quan nhà, cô rất vui vẻ đi ngắm nhìn căn nhà riêng, nội thất đều rất xinh đẹp lấp lánh, trong nhà đã có đầy đủ mọi vật dụng, cái gì cũng có, chỉ cần có người vào ở nữa là hoàn hảo.

La Thành Dương nhìn cô nhỏ đi qua đi lại ngắm nghía các phòng ngủ, cô còn lon ton vào nhà bếp ngắm nghía đồ vật dù rằng cô không biết nấu ăn.

Đi một hồi trở ra, phòng khách đã chất đầu những túi giấy quần áo.

Ngô An Hạ liền ngớ người, cô nhớ mình mua chỉ có năm túi, đi tham quan mọt vòng từ năm túi nhân đôi thành vài chục túi.

"Gì thế? Anh mua gì à?" Nhìn qua túi giấy giống với năm túi của cô, nhãn hiệu của cửa hàng vừa rồi, cô ngạc nhiên hỏi.

La Thành Dương ngồi trên sofa cười cười đáp.

"Đồ của em đấy."

Ngô An Hạ chau mày, vội vàng đi vào giữa đống túi giấy, tay cầm bừa lên một túi mở ra xem, bên trong chứa mấy cái váy hoa, những chiếc váy này nằm cùng một giá treo đồ mà cô đã đứng do dự hết mấy phút.

Cô quay lại nhìn anh, anh duật ra nụ cười rất cưng chiều.

Ấy chật, tại sao cô lại quên mất anh là một cái máy rút tiền di động chứ, cần gì mà phải đắn đo, biết vậy vừa rồi cô cứ lấy hết mà không cần phải do dự đến đau cả đầu.

Ngô An Hạ chúm chím môi cười, đặt xuống túi giấy đó, tay lấy lên túi giấy khác mở ra xem,  bên trong là áo len, mấy chiếc áo len thủ công tỉ mỉ đến từng đường kim mũi len, những chiếc áo sinh ra dành cho người hen suyễn sợ hãi thời tiết đông lạnh như cô, vừa rồi cô đã tiếc nuối biết bao gì vì lấy được có hai chiếc áo len.

Giờ đây thì đã có cả một giá treo, Ngô An Hạ cực kì thoả mãn nhìn chiếc túi cười cười.

La Thành Dương từ sofa đứng dậy, đi đến ôm lấy cô, hai tay ở phía sau bọc lấy thân hình xinh đẹp nhỏ nhắn.

Cô phản ứng ngoái mặt nhẹ về phía sau, một nụ hôn liền áp đảo tới, Ngô An Hạ xấu hổ, hai gò má đỏ lên, môi anh hôn chụt lên môi cô, cô liền quay mặt lại, giấu đi gò má nóng của mình.

Anh dụi vào vai cô, hôn lên bã vai hỏi.

"Nhà có vừa ý em không?"

Rất vừa ý, vô cùng vừa ý đi, cô thầm trả lời, đầu gật nhẹ xuống một cái.

La Thành Dương rất thoả mãn hôn hít lấy mùi hương từ vai cô, hai tay đặt trên bụng ôm cô.

"Chỗ này cũng gần với La thị, mỗi buổi trưa anh sẽ sang đây nghỉ trưa."

Mỗi buổi trưa, Ngô An Hạ chợt ngẫm nghĩ.

Cô bán một đêm chủ yếu là để dập bỏ Bạch thị, hai người kia đã lợi dụng cô đoạt được dự án lớn, đêm đó còn khiến cho anh hiểu lầm, cô muốn họ phải trả giá ngược lại.

Anh không những đồng ý trả thù cho cô, còn mua nhà mới, mua cả quần áo cho cô, cô cho đi một đêm mà lại có thể đổi được nhiều thứ như thế.

Ngô An Hạ suy nghĩ một lúc, anh ôm cô, hôn hít trên vai cô đến gáy tóc, gáy tóc bị hôn, cô nhột nên rút người lại. Đôi mắt tròn xoe mong lung chìm trong suy nghĩ, mỗi buổi trưa mà anh nói sẽ đến đây, cô và anh mà ở gần nhất định sẽ phát sinh quan hệ, đảm bảo nói chuyện không được mấy câu thì anh sẽ mò mẫn cô rồi hai người sẽ trần truồng mà đánh nhau.

Ngô An Hạ bậm bậm môi, không biết anh có hiểu nhầm gì không, cô chỉ bán một đêm, cô không về bên anh. Cô xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp ngẩng lên nhìn anh.

"Em ngủ với anh một đêm không có nghĩa là em về với anh."

Nụ cười trên môi La Thành Dương chợt khựng lại, ánh mắt tươi vui nhanh chóng thoáng qua một tia đau lòng, nhưng anh rất nhanh cười.

"Anh biết rồi."

Gương mặt tuấn lãm chợt đau lòng, chợt buồn bã một giây rồi biến mất, anh rất nhanh thay vào một nụ cười chống đỡ. Cô nhìn thấy, trái tim đau nhói trong ngực, đôi mi nhanh hạ xuống không nhìn anh nữa.

Chỉ mới thấy anh đau lòng có một chút mà cô đã yểu xìu rồi, như thế không được, bậm chặt môi, cô không được dễ dàng như thế, hít vào một hơi, Ngô An Hạ lấy thêm dũng cảm ngẩng đầu nhìn anh, tuy đã lấy đủ tinh thần nhưng trong mắt cô vẫn nổi lên tia say đắm, bởi đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cô không tài giỏi đến mức có thể lừa dối bằng cả ánh mắt.

"Em chỉ đang lợi dụng anh thôi, anh không khó chịu sao?"

Nghe cô hỏi, La Thành Dương thở ra một hơi ấm, anh cúi xuống tựa lên vầng trán cô, trán cụng vào trán cô, tuấn mi đầy ý cười, bạc môi hứng thú nhếch cao.

"Anh chỉ sợ em không muốn lợi dụng anh nữa" Anh sẵn sàng để cho cô lợi dụng nếu cô muốn, hmm, nếu được thì... Anh nói "Tốt nhất là em lợi dụng anh cả đời luôn đi."

Ngô An Hạ nghe xong phát ngốc, cảm thấy thật muốn cười, cô chúm chím miệng nhỏ vì muốn cười.

"Anh từ khi nào mà mất nghị lực như vậy? Để cho người khác lợi dụng mà còn vui như vậy sao?"

Tựa trán, anh nhìn cô đang muốn cười mà chúm chím, nuốt xuống một ngụm thèm khát, yết hầu chạy lên chạy xuống, cảm giác muốn được hôn cô, muốn được cại mở miệng cô để quấn lấy ngọt ngào. Nhưng nếu anh làm như vậy, anh sẽ không thể kiềm chế được cơn đói khát của mình.

Anh lại nuốt xuống một ngụm ham muốn, cái nuốt ực đến An Hạ nghe rất rõ, hai gò má cô thẹn đỏ, mi mắt sụp xuống tránh đi ánh mắt của anh.

Chỉ là ôm nhau, chỉ là tựa đầu kề trán nói chuyện, hai gương mặt gần sát cạnh nhau một chút cũng khiến cho bầu không khí của hai người thật nóng.

Anh trả lời, cô hỏi vì sao anh thiếu nghị lực à?

"Thành thật mà nói thì... An Hạ, từ khi chúng ta ở cùng nhau có khi nào mà anh đã có nghị lực à?" Từ ngày cưới cô về, anh đã sớm ham muốn cô đến mức chẳng còn tâm trí để nơi khác, chuyện này chính cô biết rõ nhất "Hơn nữa, em không phải người khác."

Cho nên, cô có thể lợi dụng anh, cô muốn cái gì cũng được cả, chỉ cần anh có thể đáp ứng.

Cô thở thật nhẹ, hơi thở hai người cứ phà vào nhau, anh thì thật nóng, cô thì lại thật chậm chạp, đôi mi hạ xuống che đi đôi mắt e thẹn, cô mím lại môi. Cảm giác không khí thật nóng, bàn tay anh ôm ở lưng cô cứ mân mê mấy đầu ngón tay sờ sờ mó mó, hai tay cô nắm lấy ngực áo anh, mặt nhỏ đỏ ửng lên. Bộ dáng cô càng lúc càng thẹn, trông mắt anh càng cảm thấy thật khả ái yêu kiều, anh không nhịn được nữa.

Âm thanh thật nóng thật trầm.

"Hạ à... Anh hôn em được không?"

Đôi mi An Hạ chớp vội, gò má nóng lên, tay siết chặt ngực áo anh hơn, cô không đáp cũng không nhìn anh, mi cứ sụp xuống nhìn chằm chằm vào ngực áo anh, hơi thở trở nên loạn vì trái tim lùng bùng.

La Thành Dương không nhận được câu trả lời, anh liếm cánh môi chính mình, đầu cúi xuống hướng đến môi cô, gần đến hai chớp mũi chạm nhau, hai cánh môi chỉ cách một tầng không khí mỏng. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn gương mặt tuấn lãm phóng đại một cách e thẹn.

"Em không nói, anh coi như em đồng ý."

Anh nói, hơi thở nóng phà vào cô, hai cánh môi gần như là chạm, chỉ một tầng không khí mỏng manh. Anh lại phải nuốt xuống một ngụm, Ngô An Hạ càng thẹn hơn, hai tay túm chặt áo anh, anh chờ chỉ được ba giây im lặng, khi tay cô túm chặt áo anh hơn, môi anh lập tức áp tới ấn lên miệng nhỏ. Ngôn Tình Sủng

Môi chạm môi, anh tham lam gặm mút trên môi cô, cại mở hàm răng quấn lấy lưỡi mền mút hết mật ngọt. Ngô An Hạ xấu hổ quá, càng lúc càng thẹn, người cô cũng thật nóng, cô nhắm mặt lại tránh đi cái nhìn nóng rực của anh, anh liền bế cô lên, môi vẫn áp chế ôm cô ngã xuống sofa đệm lớn.

Còn tiếp...

(P/s Đã nói rồi, hai anh chị này mà buông ra cái là ngọt sớt, ngọt sâu răng mẻ thận tiểu đường. Ngọt rồi ngọt rồi, mình chia cắt thui *Nụ cười tà đạo*

Chị ấy bảo chỉ đổi một đêm, tức là anh sẽ không được chạm vào chị nữa, trừ khi mà chị muốn đổi nữa, nhưng con soi già ấy đã đói quá rồi, mồi ngay trước mắt vợ ngay trước mặt, sao mà chịu cho nổi. Muốn quá mà vợ không cho đổi nữa thì... Anh xin, ôi, anh La thật là thê nô, kiếp thê nô này nặng quá.

Người thì không có tiền mua thì mua bằng tình, người thì không có yêu cầu trao đổi thì năn nỉ xin cho, kakaka.)

_ThanhDii