Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 51: Bà dì ghé thăm



Ba ngày sau...

Sau đêm mây mưa, An Hạ ngày hôm sau đến đi cũng không nổi, cả người nhức mỏi vô cùng, đi đến công ty liền trôn chân một chỗ làm báo cáo, may mắn vì cơ thể cô không tốt cho nên ba hôm liền này anh không phá rối cô. Trôi qua tận ba ngày chết chìm trong những bài báo cáo, tay An Hạ đã sớm móp méo vì cầm bút, cơ thể có phần tốt lên nhưng những bài báo cáo khiến cho cô luôn ở trong tâm trạng vô cùng căng thẳng.

Nhiều khi mệt mỏi đến mức An Hạ chỉ muốn ném bỏ những thứ đó để ngã người nằm xuống nghỉ ngơi một chút, tuyệt nhiên đó chỉ là ảo tưởng của cô. Hôm nay là ngày thứ năm, ngày cuối cùng của hạn nộp gần hơn ba trăm bài báo cáo tài chính, tuy nhiên, An Hạ chỉ mới hoàn thành hơn hai trăm bài.

Vẫn còn một sấp đơn tờ thống kê gần một trăm tờ chờ đợi cô và cả tập hồ sơ hôm trước anh giao cho cô thống kê vẫn chưa hề động đến, buổi sáng khi ngủ dậy, vào nhà vệ sinh tắm gội để chuẩn bị cho ngày đi làm. Cô nhìn thấy đáy quần ngủ một vết máu loang đã khô trên vải, An Hạ mệt mỏi thở dài một hơi, đi ra tủ quần áo mở chiếc hộp nhỏ lấy băng vệ sinh.

Thật tuyệt vời làm sao, bà dì đến!

Sau bốn ngày quằn quại trong việc viết báo cáo, đầu óc An Hạ luôn nằm trong tình trạng vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng cản giác dây thần kinh như muốn đứt ra, đau đau ê ẩm hai thái dương. Gương mặt xinh đẹp hồng hào xuất hiện hai quần thâm trên mắt, ngụy trang dưới lớp trang điểm, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu be, vết hôn đã biến mất nên đã có thể mặc váy lộ da hở thịt.

Như lịch trình mọi ngày đi cùng anh xuống nhà ăn sáng rồi đến công ty, ở công ty, La Thành Dương thường ra ngoài đi đây đi đó, nhiều khi đi bàn hợp đồng, đi xem dự án, xem tiến trình thi công. Anh đi với trợ lý Ngô và cả thư ký Hồ, để lại An Hạ một mình ở bàn thư ký làm bài tập của mình, giống như hiện tại, chỉ có một mình An Hạ ở tầng thượng tổng, anh và trợ lý, thứ ký đều ra ngoài.

Bốn ngày quần quật viết báo cáo, kết quả, An Hạ vẫn không tài nào hoàn thành nó trong năm ngày được. Ngày cuối cùng cô vẫn còn đến hơn một trăm bài, hoàn toàn vô khả năng, hiện tại cô vẫn cứ ngồi viết như một chiếc máy được lập trình sẵn, viết xong tờ này lại đến tờ kia, dần dần bào mòn sấp tài liệu.

Bà dì đến thân thể cô thật sự không thoải mái, đau bụng bà dì là một thứ gì đó rất khủng khiếp, một người phụ nữ lực điền ham chơi ham nhảy như cô mỗi khi đến tháng đến nắp chai nước cũng không vặn nổi, sức mạnh của đau bụng kinh nguyệt thật khủng khiếp làm sao. Chỉ muốn được nằm một chỗ, không phải cứ ngồi cắm đầu vào báo cáo như thế này.

Cơn đau bụng quằn quại, An Hạ mấy lần lạnh người, mồ hôi lạnh túa ra trên vần trán, từng đốt sống lưng như đang rã rụng làm cho cô đau đớn, đầu thì nhức bung bung hệt như ai đó vung một chiếc búa đập vào đầu cô, một bài báo cáo tốn gấp đôi thời gian, cô viết được vào câu chữ liền khum người ôm bụng, xoa bóp hai vai sau cổ gáy, người ta nói con gái đến tháng dù đau đến mấy cũng không được đấm lưng, nhưng từ nãy đến giờ cô đã đấm bụp bụp phía sau lưng mình. Đến tháng nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên một chút, hơi thở ra lúc này nóng hổi, đôi mắt mỏi cũng cay cay nồng nồng.

Cặm cụi viết báo cáo, bỗng nhiên một giọt trong suốt rơi xuống trang báo cáo, bút mực đang kéo ra dòng chữ ngừng lại. Thêm một giọt nước trong suốt rơi xuống lộp bộp trên mặt giấy, bàn tay An Hạ lúc này lạnh đi.

Nhanh chóng nâng lên chặn lại trên mi mắt, chặn lấy mấy giọt nước mắt, cánh môi hồng mím chặt lại. Chùi vội đi nước mắt kia, hít sâu một hơi cánh mũi cô cay nồng, sụt sịt như đứa nhỏ phạm lỗi sợ bị mắng không dám khóc.

Chỉ tiếc cô vừa chùi đi nước mắt, tâm thất uất ức đến nghẹn, nước mắt cứ thế mà ứa ra trên mi, chạy tí tách trên gò má xinh đẹp.

Cô không rõ vì sao lại muốn khóc dữ dội như thế nữa, nước mắt cứ thi nhau chảy, mấy hôm nay cặm cụi để cố gắng hoàn thành báo cáo, nhưng viết mãi chẳng xong. Hôm nay đã là ngày cuối rồi mà vẫn còn rất nhiều, còn cả bản thống kê anh giao, cô còn chưa động vào nó được. Ngồi cả ngày ở bàn làm việc, mấy ngày qua vẫn ổn, đột nhiên hôm nay cô cảm thấy mệt mỏi cực kì.

Hay là vì bà dì đến nên cơ thể cô thật sự không ổn, bụng thì đau quặn, lưng thì nhức nhói, đầu thì cứ nặng trĩu đau đớn. Cô chỉ muốn được nằm một chỗ ôm túi chườm nóng, cô không muốn làm gì cả.

Cô đau quá, nhưng hiện tại không thể nói với ai, cũng không thể làm gì để nguôi đi cơn đau. Một cỗ tủi thân ấm ức hại cô chỉ muốn khóc, ngay lúc này chỉ muốn oà oà lên khóc. Cô vốn là đứa cảm xúc rất rõ ràng nhưng từ lúc giả thành chị, những lúc muốn cười không được cười, khóc càng không được phép khóc. Cô đã dồn nén nhiều quá rồi, hiện tại không chịu đựng nổi, chỉ muốn được vỡ oà cho thoả mãn.

Từng đầu ngón tay trở nên lạnh buốt, mồ hôi xuất trên trán thành hột, cánh môi hồng hào trở nên tái, đôi mày thanh tú nhăn nhó ép ra giọt nước mắt nóng hổi. Thế nhưng tự hỏi, liệu cô có thể khóc không?

Chị sẽ vì đau bụng bà dì mà khóc sao? Không hề.

Chị sẽ vì không hoàn thành đúng hạn mà khóc sao? Không có khả năng, chị sẽ hoàn thành nó trước hạn.

Chị sẽ vì áp lực công việc, căng thẳng nhiều đến mức khóc sao? Hoàn toàn không có, chị ấy yêu thích công việc.

Hiện thực không cho phép An Hạ khóc, cô không được phép mềm yếu, An Hạ lại lần nữa chùi chùi nước mắt, bàn tay lạnh trở nên run rẩy, hai vai nhỏ run lên vừa ấm ức vừa tức tưởi, không chùi được, nước mắt kia nó cứ ùa ra như suối mơ. Ngô An Hạ nấc lên một tiếng khóc, chiếc bút rơi xuống mặt bàn, hai tay ôm lại gương mặt chính mình nức nở.

Chỉ là nức nở nhỏ, chỉ dám khóc nhỏ, vừa đủ cho một mình cô nghe.

La Thành Dương đi khảo sát công trình trở về, cùng trợ lý Ngô và thư ký Hồ trở về. Anh vừa bước đến cửa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ ngồi ở bàn ngọc màu vàng, liên tục dụi mắt, bàn tay nhỏ có điểm run cứ chùi chùi trên gò má lại ấn ấn vào đôi mắt.

Cuối cùng giống như không tự xoa dịu được nữa, cô gục đầu vào đôi bàn tay, ôm lấy gương mặt mình, đôi vai nhỏ run lên.

Còn tiếp...

(P/s Chị em phụ nữ chúng ta chẳng sợ gì, ngoài sợ những ngày bé dâu rụng, bà dì thăm.)

_ThanhDii