Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 30: Tìm nơi trút giận



Sau một hồi thảo luận kịch bản với Tô Tử An, Sở Tranh quyết định đi tìm đạo diễn thay đổi một chút về cảnh hôn, cô cho rằng sau nhiều năm xa cách của nam nữ chính, cái ôm và nước mắt chính là thứ diễn tả chính xác nhất nội tâm nhân vật.

Nghe xong ý kiến của Sở Tranh, đạo diễn cũng bị thuyết phục, cuối cùng đã quyết định sẽ quay theo kịch bản giống như cô nói.

Cuối cùng Sở Tranh cũng thành công thông qua cảnh quay đó.

Nếu như bên này là mây hồng trời quang thì ở tập đoàn Cố Thị giống như mưa giông bão tố, mây đen ùn ùn che đi một lớp ánh sáng, khiến bầu không khí tối thui như mực.

Cố Mặc Thâm vừa quay về công ty đã mở cuộc họp ròng rã suốt tám tiếng đồng hồ, khiến những người có mặt đều bị bầu không khí u ám làm cho ngột ngạt, có người không chịu được đã ngất xỉu, phải vào bệnh viện cấp cứu. Còn vẻ mặt anh vẫn lạnh tanh, một chút phản ứng cũng không có, mỗi lần nhân viên báo cáo xong công việc, chỉ ậm ờ cho qua, khi đã kết thúc nội dung cuộc họp, anh lại bắt họ trình bày những mục khác nữa, cứ như thế hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần nhân viên.

Dáng vẻ anh hiện tại chẳng khác gì một quả bom nổ chậm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Trong lòng mỗi người đều oán hận kẻ đã chọc giận sếp tổng, khiến bọn họ phải chịu tội oan.

Nhưng không một ai biết đích danh của kẻ phạm tội, chỉ có thể đoán rằng người đó rất quan trọng đối với sếp tổng. Vì đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến thảm cảnh anh tàn sát người khác bằng con dao không lưỡi như thế này.

Cho dù là trước kia lúc công ty gặp khó khăn, khi bạn gái cũ bỏ rơi anh ra nước ngoài, cũng chưa từng thấy dáng vẻ anh thảm hại giống như bây giờ.

Phải tới tận khuya, cuộc họp mới kết thúc, khoảnh khắc Cố Mặc Thâm rời khỏi, mọi người đều ôm ngực thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

Châu Khải vội vàng thu dọn tài liệu, chạy như bay theo phía sau Cố Mặc Thâm: “Này… cậu định hành hạ bản thân tới bao giờ? Cậu có biết bây giờ mình trông giống gì không?”

Cố Mặc Thâm lạnh lùng nhất định không chịu mở miệng đáp một tiếng.

Châu Khải lại nói tiếp: “Nếu như không thể buông tay thì đi tìm cô ấy nói cho rõ…”

“Cậu tưởng tôi không muốn à? Nhưng cô ấy căn bản không thèm nghe tôi nói.” Cố Mặc Thâm lạnh lùng đưa mắt nhìn thâu vào trong bóng đêm: “Cô ấy căn bản không hề yêu tôi, người mà cô ấy yêu là mối tình đầu của cô ấy.”

“Vậy thì từ bỏ đi, quay về bên Giang Tuyết Mạt, không phải trước kia cậu vẫn luôn đợi cô ấy à.” Châu Khải nhíu mày, quắt mắt nhìn Cố Mặc Thâm.

“Mẹ kiếp…” Cố Mặc Thâm tức quá nên chửi thề, mặt đen lại như mực: “Cậu coi ông đây là cái gì hả? Là một con chó không muốn thì vứt bỏ, còn cần thì ngoắt tay thì sẽ ngoan ngoãn chạy tới à?”

Dứt lời, Cố Mặc Thâm liền đi thẳng ra xe, mở cửa ngồi vào trong, sau đó ra lệnh cho tài xế lái đi, vứt bỏ Châu Khải ở lại bên đường.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn xe anh đi qua trước mặt mình, dù ngoắt tay cũng không thèm dừng lại.

Châu Khải tức điên người hét toáng lên, chỉ thiếu mỗi nước đập cho anh một trận nữa: “Có trách thì trách bản thân cậu trước kia đối xử tàn nhẫn với người ta, bây giờ mới bị nghiệp quật đấy!”

Đêm muộn, phố sá dần đi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lưa thưa mấy sạp hàng vẫn còn sáng đèn, xe cộ đi lại cũng không còn tấp nập mấy.

Cố Mặc Thâm kéo cửa kính xe xuống thấp để gió thổi từ bên ngoài vào, phả lên mặt, khiến anh tỉnh táo hơn một chút.