Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 33: Cố đại tổng tài… anh đừng như thế…



Tại bệnh viện nhân dân thành phố…

Cố Mặc Thâm bế Sở Tranh trên tay, sải bước nhanh tới phòng bệnh, miệng liên tục hét lớn: “Bác sĩ… mau tới đây… có người bị thương rồi…”

Tiếng hét hoảng của anh khiến hành lang bệnh viện rối hết cả lên, ai đi ngang qua cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn.

Điều đó khiến Sở Tranh không biết giấu mặt vào đâu, chỉ có thể dúi đầu vào trong lồng ngực Cố Mặc Thâm, ngại ngùng lẩm bẩm: “Cố đại tổng tài à… làm ơn đi… anh không thấy ngại nhưng em thấy mất mặt lắm! Em chỉ là bị thương nhẹ ở chân thôi, anh làm như sắp chết đến nơi vậy…”

Thế nhưng Cố Mặc Thâm lại hoàn toàn phớt lờ cô, lạnh lùng quát: “Em im đi… yên lặng cho anh…”

Sở Tranh thật sự không ngờ Cố Mặc Thâm cũng có lúc sốt sắng như thế này! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự âu lo hiện rõ trên gương mặt lạnh tanh của anh. Quả thực trong lòng cô có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Anh đặt cô ngồi trên giường, sau đó quỳ gối xuống sàn, cẩn thận tháo giày ra giúp cô, xem xét qua vết bầm tím trên mắt cá chân của cô.

Sở Tranh nhíu mày quan sát từng biểu tình trên gương mặt tuấn lãng bất phàm của Cố Mặc Thâm, chăm chú đến xuất thần, chỉ tới khi bị anh đụng nhẹ lên vết thương, cơn đau truyền đến mới làm cho thần trí của cô thức tỉnh, cô run rẩy thu chân về: “Cố tổng… em chỉ là bị trẹo chân thôi! Anh đừng có làm quá lên như thế!”

Đang lúc cả hai đều lúng túng, bác sĩ đi từ ngoài cửa vào, vừa trông thấy vết sưng bầm trên mắt cá chân của Sở Tranh liền nửa cười nửa mếu nói: “Cố tổng… anh gọi tôi phải có mặt trong vòng 5 phút chỉ vì vết thương nhỏ này thôi sao? Nếu như đến trễ thêm chút nữa chỉ e là nó cũng sắp lành luôn rồi…”

Cố Mặc Thâm trừng mắt nhìn Lâm Phong: “Cô ấy là diễn viên, kiếm cơm bằng cơ thể đó, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được. Đừng phí lời nữa, mau xem cho cô ấy đi.”

Lâm Phong bất lực gật đầu ba cái liên tục, nhướng cao chân mày: “Được… được…”

Sau khi quan sát xong tình hình, đặt thêm một vài câu hỏi với Sở Tranh, Lâm Phong đứng dậy đi đến xe y tế chuyên dụng lấy ra hai lọ thuốc: “Vết thương không sao cả, hạn chế đi lại trong ba ngày, bôi thuốc đúng giờ sẽ nhanh khỏi thôi!”

Sở Tranh mỉm cười nhẹ: “Tôi biết rồi… cảm ơn bác sĩ…”

Lúc Lâm Phong định cúi xuống bôi thuốc giúp Sở Tranh, Cố Mặc Thâm liền túm lấy cổ áo anh ta kéo sang một bên: “Để tôi. Ở đây hết việc của cậu rồi, mau đi làm việc đi.”

Lâm Phong bất lực đến mức bật cười, trước kia chẳng phải lạnh nhạt với người ta lắm sao, bây giờ mới cảm thấy hối hận à?

Cửa từ từ đóng lại, trong căn phòng nhỏ đầy mùi thuốc men và nước khử trùng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có chút kì lạ.

Cố Mặc Thâm nhẹ nhàng quỳ gối xuống sàn, đặt chân Sở Tranh lên đùi mình, cô bị doạ cho giật mình, theo bản năng muốn thụt chân về, nhưng lại bị anh dùng tay giữ chặt: “Ở yên… anh giúp em thoa thuốc…”

“Không… cần… đâu…! Em có thể tự mình làm được…” Sở Tranh có chút ngại ngùng, ánh mắt nhìn anh đầy phức tạp.

“Đừng động…” Cố Mặc Thâm nhất quyết không chịu buông tay, một tay giữ chặt lấy chân cô, tay còn lại cẩn thận xịt thuốc lên vùng da bị thương, sau đó nhẹ nhành xoa đều, điều đó đem lại cho Sở Tranh cảm giác dễ chịu và bớt đau đi một chút.

Cô đưa mắt nhìn Cố Mặc Thâm không chớp, khoé miệng bất giác cong lên một đường cong rực rỡ, tựa như người lạc giữa sa mạc gặp được ánh sáng vậy!