Thế Thân Không Nguyện Ý

Chương 2



Sau buổi hôn lễ Mục Tiểu Ly được đưa về biệt thự riêng của Vệ Cảnh Phong, ngồi trong căn phòng rộng lớn mà tâm trạng cô vô cùng cô đơn trống trãi.Nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường đã điểm mười hai giờ, đã muộn như vậy rồi mà Vệ Cảnh Phong vẫn chưa về nhà, có lẽ anh không muốn nhìn thấy mặt cô nên cố tình không về. Cô bước đến chiếc va lí mở ra lấy một bộ quần áo để thay, vừa bước ra khỏi phòng tắm cô đã nghe tiếng bước chân từ phía cầu thang đang tiến về phía phòng mình.Cô hồi hợp tim đập mạnh nhìn về phía cửa, cánh cửa phòng mở ra Vệ Cảnh Phong say mèm chao đão đẩy cửa bước vào.Thấy hắn như sắp ngã cô vội bước đến đỡ lấy hắn.

"Anh cẩn thận chút."

Vệ Cảnh Phong nâng mắt nhìn người phụ nữ đang đỡ lấy mình, nhận ra Mục Tiểu Ly hắn ta liền chao mày đẩy cô ra lớn tiếng hỏi.

"Ai cho cô vào đây?"

"Em... quản gia đưa em lên đây."

"Đây là phòng tôi, khi không được sự đồng ý của tôi cô không được phép đặt chân vào đây rõ chưa?"

"Nhưng...em là vợ anh,em không ở đây thì ở đâu?"

Vệ Cảnh Phong nâng cằm cô lên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô nói.

"Cô không phải vợ tôi.Mục Tiểu Ly cô cũng ghê gớm thật,lợi dụng lúc Tuyết Ly vắng mặt liền giả mạo cô ấy để gả cho tôi. Cô tưởng rằng tôi sẽ không nhận ra cô sao? Tôi nói cho cô biết người tôi muốn lấy làm vợ chỉ một mình Mục Tuyết Ly mà thôi,còn cô cả đời này đừng mong tôi coi cô là vợ."

Vệ Cảnh Phong vừa nói xong liền đẩy cô ra, Mục Tiểu Ly cảm giác trái tim mình đau đến không thở được. Trong mắt anh cô xấu xa đến mức đó sao? Cô cũng chỉ là bất đắc dĩ chứ nào phải một người toan tính như anh nói,ai có thể hiểu cho cảm giác của cô lúc này không? Vệ Cảnh Phong liếc mắt thấy cô vẫn còn đứng ở đó liền lớn tiếng quát.

"Cô khóc cái gì? Cô nghĩ là chỉ với vài giọt nước mắt giả tạo này thì tôi sẽ mềm lòng với cô sao? Hư... cô đề cao mình quá rồi đấy."

"Nếu anh đã biết em không phải là chị Tuyết Ly, tại sao không vạch trần em trước mặt mọi người mà lại chấp nhận kết hôn với một kẻ giả mạo như em?"

Vệ Cảnh Phong đứng lên bước từng bước chậm rãi đến trước mặt cô, khom người xuống đưa tay tháo chiếc mặt nạ che đi nữa khuôn mặt bị bỏng đến quái dị của mình nhìn cô nói.

"Vì tôi muốn trả thù các người.Mục gia các người coi tôi như một đứa trẻ dám ngang nhiên qua mặt tôi, tôi sẽ cho các người biết cái giá của việc đùa bỡn tôi là như thế nào. Mang hành lý của cô cút ra khỏi phòng cho tôi!"

Mục Tiểu Ly giật mình trước tiếng quát của Vệ Cảnh Phong liền chạy vội ra khỏi phòng.Vệ Cảnh Phong trong lòng bực tức hất văng chai rượu đặt trên bàn rồi khụy xuống ngồi bệt trên sàn, hắn đưa tay tháo đi phần da giả bị bỏng ném sang một bên, để lộ gương mặt thật đẹp như tạc tượng.Mày rậm đen, mắt phượng dài hẹp sóng mũi thanh cao thẳng tắp.Từng đường nét trên gương mặt hắn chuẩn đến mức như được điêu khắc nên vậy. Thật ra gương mặt hắn đã hồi phục từ lâu,nhưng hắn lại nảy ra ý định muốn dùng gương mặt đáng sợ kia để thử lòng Mục Tuyết Ly, không ngờ cô ta vừa biết tin hắn bị hủy dung và liệt dương thì đã vội vàng bỏ trốn. Không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng kia, hắn lại cố chống chế tìm lý do để biện minh cho cô ta, hắn cho rằng Mục Tuyết Ly có nỗi khổ không thể nói nên mới bỏ hắn mà đi như vậy.

Mục Tiểu Ly rời khỏi phòng nhưng không biết phải đi đâu, đang thất thần dựa vào tường thì nghe tiếng quản gia hỏi.

"Đã khuya rồi sao thiếu phu nhân lại đứng đây?"

Mục Tiểu Ly lúng túng đưa tay lau nước mắt gượng cười nhìn ông nói.

"Dạ không có gì ạ, cháu thấy ngột ngạc quá nên muốn đi lòng vòng một chút."

"Giờ này sao?"

Lưu quản gia nhìn đồng hồ khẽ hỏi cô, Mục Tiểu Ly ngập ngừng nhìn vào trong phòng rồi lại cúi đầu nói khẽ. Tr𝘶yện‎ hay‎ l𝘶ôn‎ có‎ 𝘁ại‎ {‎ T‎ rU𝓶Tr𝘶yện.𝖵n‎ }

"Lưu quản gia, chú có thể giúp cháu dọn một phòng khác không?"

Như hiểu ra vấn đề ông Lưu khẽ thở dài rồi nhìn cô nói.

"Thiếu phu nhân đi theo tôi."

Lưu quản gia đưa cô đến gian phòng phía tây đối diện với phòng của Vệ Cảnh Phong nhưng cách khá xa,tuy không rộng lớn như phòng của Vệ Cảnh Phong nhưng đối với Tiểu Ly đây đã tốt lắm rồi.Lưu quản gia nhìn cô nói.

"Đêm nay thiếu phu nhân cứ nghĩ ở đây, tôi xin phép."

"Cảm ơn chú Lưu quản gia."

Đóng cánh cửa lại Mục Tiểu Ly lại một mình đối diện với sự cô đơn, cô trượt người ngồi bệt xuống sàn co chân ôm lấy đầu gối như tìm kiếm sự ấm áp trong căn phòng lạnh lẽo. Cô tự hỏi vì sao Cảnh Phong lại trở nên lạnh lùng đáng sợ như vậy, Cảnh Phong mà trước đây cô biết rất dịu dàng và ân cần với cô.Từ lúc nào trong mắt anh cô lại đáng kinh tởm thế này chứ!

"Cảnh Phong... anh thật sự quên mất em rồi sao..."

...****************...

Sáng hôm sau, Vệ Cảnh Phong thức dậy sau cơn say đầu đau như búa bổ. Nghe tiếng gõ cửa hắn chao mày hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Thiếu gia, lão gia và phu nhân đến đang đợi thiếu gia dưới nhà."

"Tôi biết rồi."

Vệ Cảnh Phong vén chăn bước vào nhà tắm, một lát sau hắn mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng,tay mang cặp bước khỏi phòng. Vừa bước xuống cầu thang đã nghe tiếng Thẩm Mỹ Yên mẹ của hắn đang vui vẻ cười nói dưới nhà.Bước đến gần hắn nhìn thấy Mục Tiểu Ly đang cùng bà trò chuyện, không biết hai người họ đang nói chuyện gì mà mẹ hắn có vẻ rất vui.Nhìn thấy Cảnh Phong nụ cười trên môi Mục Tiểu Ly dần tắt, Thẩm Mỹ Yên nương theo ánh mắt Tiểu Ly nhìn lên thấy Cảnh Phong đang đứng sau lưng bà thì giật mình mắng.

"Con định hù chết mẹ đấy à? Sao đi mà không phát ra tiếng động vậy? Lại đây ngồi xuống ăn sáng đi là Tuyết Ly nấu đấy!"

Cảnh Phong liếc mắt nhìn Tiểu Ly khiến cô có chút không thoải mái rồi lại nhìn mẹ mình nói.

"Là mẹ không chú ý xung quanh chứ không phải tại con đâu.Mới sáng sớm ba mẹ đến nhà con có gì sao?"

"Phải có việc thì bà mẹ mới được đến hay sao? Mẹ đến thăm con dâu của mẹ con có ý kiến à?"

Vệ Cảnh Phong lại liếc mắt nhìn về phía Mục Tiểu Ly, ánh mắt ấy vô cùng lạnh khiến Tiểu Ly vừa nhìn thấy đã sợ liền cúi đầu xuống.Thẩm Mỹ Yên liếc mắt thấy không khí có vẻ như là lạ liền hỏi.

"Hai đứa sao thế, cãi nhau à? Vợ chồng mới cưới mà đã rầy rà rồi.Con xem mẹ và ba con lấy nhau đã mấy chục năm ba con còn chưa từng một lời lớn tiếng với mẹ đấy.Con mà dám ức hiếp con dâu mẹ thì đừng trách mẹ."

"Cô ta không dễ ức hiếp như mẹ nghĩ đâu."

"Con nói vậy là sao? Thái độ của con là gì đấy?"

"Con còn có việc cần xử lý,ba mẹ ăn sáng xong thì nên trở về đi."

"Con đi đâu đấy?"Vệ Cảnh Hiên lên tiếng hỏi.

"Con đến công ty xử lý công việc."

"Mới cưới hôm qua hôm nay lại đi làm,con không thể dành chút thời gian cho vợ mình được sao?"

"Con rất bận,khi nào ba về nhớ mang theo vợ của ba về đi nhé."

Vệ Cảnh Phong nói dứt lời liền quay lưng bỏ đi, Thẩm Mỹ Yên tức giận đứng lên mắng với theo.

"Thái độ con như thế là gì hả?Thằng nhóc chết tiệt này đứng lại cho ta!"

Mặc cho Thẩm Mỹ Yên có nói gì, Vệ Cảnh Phong vẫn bỏ ngoài tai bước ra xe.Thẩm Mỹ Yên tức giận quay sang nhìn Vệ Cảnh Hiên mắng.

"Ông đấy chẳng biết dạy dỗ nó gì cả, càng lúc càng khó bảo mà."

Vệ Cảnh Hiên chỉ biết nhìn theo hắn lắc đầu.Thẩm Mỹ Yên lại quay sang nắm tay Tiểu Ly cười nói.

"Ly Ly con nói cho mẹ biết đêm qua nó có ức hiếp con không? Nếu nó dám ức hiếp con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trút giận thay con."

"Không có đâu mẹ,anh ấy đối với con rất tốt ạ."

"Tốt sao? Thái độ và ánh mắt vừa rồi của nó đủ để mẹ biết hai đứa cãi nhau đấy.Con đang dấu mẹ chuyện gì sao?"

Tiểu Ly chột dạ liền viện lý do nói cho qua chuyện.

"À mẹ... chuyện này hơi khó nói ạ, thật ra con đang đến ngày nên..."

Thẩm Mỹ Yên như hiểu ra vấn đề liền bật cười nói.

"Thì ra là vậy,thằng nhóc này gấp gáp như thế làm gì chứ! Cứ mặc kệ nó đi mẹ đưa con đi mua sắm để giải tỏa tâm trạng được không?"

"Mua sắm sao?"

"Sao vậy, chẳng phải trước đây con rất thích mua sắm sao? Mau đi thôi."

Thẩm Mỹ Yên kéo Mục Tiểu Ly ra xe bỏ lại Vệ Cảnh Hiên vẫn đang ngồi trên bàn ăn, ông cảm giác như mình bị bỏ rơi vậy liền bước ra lớn tiếng gọi với theo.

"Mẹ Cảnh Phong em có quên gì không đấy?"

Thẩm Mỹ Yên kiểm tra lại túi xách rồi quay nhìn ông nói vội.

"Không có,em đi đây."

Thẩm Mỹ Yên lên xe rồi lái xe đi, Vệ Cảnh Hiên đứng bơ vơ trước cửa,vẻ mặt chán nản nhìn theo xe đang dần xe nói một mình.

"Em bỏ quên ông xã em mất rồi mà em không nhớ sao?"