Thế Thân Ngọt Ngào Của Sếp Tổng

Chương 8: Cậu ta là đồ Điên



Tôi nhận được tin nhắn của Bạch Mặc Thư, hẹn gặp tôi.

Đã một tuần kể từ khi tôi làm trò thể hiện chủ quyền trước mặt mọi người.

Tôi đến đúng giờ, cậu ta trông có vẻ rất tiều tụy, sắc mặt gần như trắng bệch.

“Hiện tại cậu với Trì Nhiên đang ở bên nhau à.”

Tôi gật đầu.

“Điên rồi, điên thật rồi, Kình Lâm cậu căn bản là không hiểu tên nhóc đó, cậu ta bị bệnh tâm thần đấy, cậu có biết không? Nhà tôi sắp phá sản đều nhờ ơn cậu ta hết.”

“Bệnh tâm thần? Em ấy làm sao thế.”

Tôi nhíu mày trong lòng có chút bất an, vội hỏi.

“Rối loạn lưỡng cực, điên lên rồi thì hết cách.”

Đáy mắt cậu ta hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Trì Nhiên từng suýt giết chết em trai ruột của mình đấy.”

“Sau đó thì sao?”

Cửa phòng mở ra, Trì Nhiên tiến vào, nặng nề mà nhìn về phía cậu ta, giọng nói lạnh lẽo.

“Nếu biết sợ tôi, mà vẫn còn làm ra chuyện này là thế nào?”

Trì Nhiên cười nhạo, nghiền ngẫm nói.

“Chậc, giờ không sợ tôi giết anh à.”

“Ỷ vào liên hôn, thông đồng với bác hai của tôi rót vốn vào công ty ma, dùng dự án ma để dời đi tài sản của Trì gia, tính kế cũng giỏi lắm Bạch Mặc Thư.”

Tôi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, tay vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh trên sô pha mấy cái.

Em vừa nhìn đã hiểu ý của tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng lẽ nắm lấy một ngón tay của tôi.

“Chỉ vì chuyện này mà cậu muốn nhà tôi phá sản, đêm qua ba tôi nhảy lầu còn đang cấp cứu ở bệnh viện, còn không phải vì câu có bệnh nên mới như chó dại cắn lấy nhà tôi không bỏ sao.”

Bạch Mặc Thư không còn vẻ nhẹ nhàng như thường ngày nữa, gầm nhẹ nói.

“Là cấp cứu đấy.”

Ngữ khí Trì Nhiên lạnh lẽo.

“Nếu đã biết tôi điên đến vô phương cứu chữa rồi sao còn muốn đến động chạm đến tôi chứ, rõ ràng tôi đã nói với anh rồi, tránh xa bọn tôi ra một chút.”

Em phát âm hai chữ “Bọn tôi” cực kỳ rõ ràng.

Đáy lòng tôi rung động, trở tay bắt lấy tay em, gãi nhè nhẹ, yên lặng thường thức bàn tay trắng nõn của em.

Sau đó hứng thú mà thưởng thức thân hình em, đang run nhè nhẹ.

“Trì Nhiên, cậu mới là người chen vào giữa chúng tôi, người cậu ấy thích vẫn luôn là tôi.”

Thấy bạn nhỏ sắp không chịu nổi nữa.

Ánh mắt của tôi mới chậm chạp nhìn về phía Bạch Mặc Thư.

“Ồ, thế à?”

Bạch Mặc Thư nhìn tôi, vành mắt đỏ bừng.

“Kình Lâm, trước kia cậu đâu có như vậy, là cậu ta chen vào giữa chúng ta, chúng ta đã ở bên nhau bảy năm rồi.”

“Nói cho đúng chút, bên nhau này là bạn bè ở bên nhau.”

Tôi nắm chặt tay của nhóc con đặt trước ngực, oan ức nói.

“Bé à, anh thề, anh chưa từng hẹn hò với cậu ta.”

“Kình Lâm!”

Tôi không kiên nhẫn nhìn cậu ta.

“Bạch Mặc Thư, cậu thật ghê tởm.”

Cậu ta trừng mắt không thể tin được mà nhìn tôi.

Tôi cười nhạo một tiếng.

“Cậu là thẳng nhỉ? Hồi đại học cậu hẹn hò với con gái, còn từng lên giường nữa mà, sau lại lúc đi du học thì luôn mồm nói muốn tôi chờ cậu.”

“Cậu biết?”

“Tôi biết chứ.”

Vẻ mặt tôi khinh thường.

“Cậu biết thì sao cậu lại còn tìm cậu ta làm thế thân?”

Cậu ta chỉ tay vào Trì Nhiên chất vấn tôi.

Trì Nhiên rút tay ra,

“Chậc, cái tên miệng rộng Khương Triệt này.”

Tôi chửi thầm một câu, vội vàng kéo tay em lại tiếp tục ngắm nghía.

“Tôi đây vừa nhìn đã yêu em ấy, mắc gì không được chơi cho có chút tình thú nhỉ?”

Vốn dĩ sắc mặt của Bạch Mặc Thư đã trắng nay còn trắng hơn, cậu ta đứng dậy, yên lặng lẩm bẩm: “Trước sau gì mấy người cũng gặp quả báo thôi.” Rồi liền rời đi.

“Chú à, anh nắm chặt quá.”

“Hử?”

Bé cưng của tôi lắc lắc cánh tay.

“Nếu anh đã biết rồi, vậy thì em có thể đi đập anh ta mà không lo gì rồi.”

Nói rồi liền muốn đứng dậy đuổi theo.

Tôi vội ôm người vào trong ngực.

“Thôi, bé cưng, chồng bé còn chưa mua cho em búa hồng mà, đau tay.”