Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 56: Lòng người



"Anh không tin em." Dự Lam lên án nhìn Phó Đoạn.

"Anh vì người khác mà mặt lạnh với em."

"Không có, anh chỉ là không vui vì Chu Hạc dám bỏ trốn mà thôi." Phó Đoạn nắm tay Dự Lam, chân thành nói.

"Anh không để ý đến cậu ta được không? Chỉ quan tâm một mình em thôi." Dự Lam dựa vào vai Phó Đoạn nói.

Hương tin tức tố cam thảo như có như không mà phiêu trong không khí khiến Alpha khó nhịn. Hương tin tức tố của hai người quấn quýt bên nhau, triền miên khó tách rời.

Phó Đoạn ôn thanh nói: "Cậu ta không bằng em, em mới là người quan trọng nhất đối với anh."

Dự Lam mím môi, đến tận lúc này Phó Đoạn còn không có ý định từ bỏ Chu Hạc. Hắn biết Phó Đoạn tuy chiều theo hắn nhưng anh ta đã quyết làm điều gì thì Dự Lam cũng không thể ngăn cản.

Dự Lam chỉ có thể tận dụng mọi khả năng để bản thân đạt được thứ hắn muốn. Nghĩ vậy, Dự Lam ngồi thẳng lưng đẩy Phó Đoạn sang một bên, giận dỗi nói: "Anh nói dối, anh lấy gì chứng minh tình cảm của anh?!"

"Đây không phải minh chứng sao?" Phó Đoạn thâm tình cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn cưới của Dự Lam.

Sau một hồi giao lưu tin tức tố, Dự Lam cả người mềm mại nằm trong lòng Phó Đoạn, nói: "Em tin anh, nhưng mỗi ngày anh đều phải về nhà, không được qua đêm ở bên ngoài."

Dự Lam rũ mắt, hắn chỉ cần Phó Đoạn về "sạc pin" cho quang hoàng của hắn là đủ rồi.

"Tốt." Phó Đoạn lập tức liền đáp ứng.

Củi khô lửa bốc, hai người đã là một đôi, mọi chuyện đều có thể giải quyết ở trên giường.

...

Bệnh viện tâm thần.

Sáng hôm sau, Chu Hạc mơ màng tỉnh dậy thì hơi ngẩng người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau cậu nhớ đến bản thân đã thoát khỏi biệt thự rồi không phải mơ.

Bùi Lương nói hôm nay sẽ đến một đoàn người làm tình nguyện, Chu Hạc có thể tiếp xúc với họ để ngụy trang.

Thật ra bệnh viện chưa từng cần người tình nguyện vào giúp đỡ chăm sóc cho người bệnh. Nhưng người nào đó để cậu an tâm ở lại đây nên đã sắp xếp thông báo.

Người tình nguyện lần này đa phần là sinh viên y năm 3-4, để họ lấy kinh nghiệm, cũng dễ giúp Chu Hạc dung nhập.

Một tuần sau.

"Chu Hạc, hôm nay có món cá!" Tiểu Mai - một trong số các tình nguyện viên lần này hô lên với Chu Hạc.

"Chúng ta ra khuôn viên xanh để ăn đi!"

"Biết cậu thích cá nhưng không cần bày ra bộ dạng thèm thuồng đó." Người kế bên đẩy vai cô, trêu chọc nói.

Chu Hạc nhìn hai người họ nói chuyện, cậu cũng mỉm cười.

Chu Hạc nghĩ rằng với vụ lùm xùm ở trên mạng thì mấy sinh viên trẻ này sẽ nhận ra cậu nhưng không. Sự thật chứng minh điều cậu lo lắng là vô nghĩa.

Sinh viên học kỳ này bài tập đặc biệt nhiều, họ hận không thể dùng 24 tiếng để chạy deadline, không có thời gian ăn cơm nói chi là lên mạng giải trí.

Có thể họ có nghe mọi người bàn tán về Chu Hạc nhưng nghe vào tai trái thì bay ra tai phải thôi, trong đầu chỉ toàn mớ kiến thức chuyên ngành.

Hứa Kỷ Trạch tuy nói là bị Lý gia đuổi ra khỏi nhà nhưng An Miên bệnh viện là sản nghiệp riêng của anh, nên anh vẫn phải đi làm.

Lần trước hai người có cơ hội nói chuyện với nhau thì mới biết được Hứa Kỷ Trạch không có quan hệ huyết thống với Lý gia.

Mẹ anh đã từng có một đời chồng, sau khi ly hôn thì mới tìm được mùa xuân thứ hai. Vì vậy mẹ dẫn theo anh gã vào Lý gia, sinh ra Lý Thanh Trà.

Nên khi xảy ra chuyện thì Lý Quý không ngần ngại tỏ vẻ từ bỏ anh, phân rõ giới hạn với anh. Phó Đoạn không nghĩ một viện trưởng có thể làm gì được nên ngó lơ anh.

Hứa Kỷ Trạch là người trưởng thành, anh cũng không cần cái gọi là tình thương của cha nên cũng chẳng bất ngờ hay buồn khi gặp chuyện này.

Nhưng Chu Hạc còn không biết, chỉ biết Hứa Kỷ Trạch quá thảm, đáng thương vô cùng, chắc anh rất đau lòng. Vì vậy, suốt một buổi nói chuyện đều là Chu Hạc an ủi Hứa Kỷ Trạch. Còn anh thì vẻ mặt "u buồn", an tâm thoải mái hưởng thụ sự quan tâm của cậu.

Ngoài việc này ra, thì Chu Hạc không thể gọi điện cho Sở Tinh Châu, Bùi Lương ậm ừ nói Sở Tinh Châu đang bận.

Chu Hạc cảm thấy bản thân thật thất bại, cứ nghĩ chỉ cần cậu có cuộc sống mới thì Phó Đoạn sẽ buông tha cho cậu, tự cho là đúng quả thật quá buồn cười.

Thấy cậu như thế Bùi Lương cũng không biết an ủi như thế nào, đây chính là Alpha. Tính hiếu thắng và chiếm hữu không phải nói bỏ là bỏ được. Không Alpha nào nguyện ý nhường Omega mình thích cho người khác.

"Chu Hạc, cậu làm sao vậy." Tiểu Mai thấy Chu Hạc hơi thất thần nhìn xương cá thì hỏi.

"Không có gì." Chu Hạc mỉm cười trả lời.

"Dì đầu bếp nấu cá quá ngon, chua chua ngọt ngọt." Tiểu Mai nói.

"Đúng đúng." Chu Hạc tán thành gật đầu.

"Tiểu Mai, tôi không thích cá, cậu ăn giúp tôi đi." Một bạn tình nguyện viên nói.

"Ok ok." Tiểu Mai ai đến cũng không từ chối, phần cá chua ngọt ngày càng nhiều.

Đám người hi hi ha ha ăn trưa, hình ảnh này lại bị một người gầy ốm bắt gặp được.

Hắn đứng sau gốc cây nhìn Chu Hạc ở giữa đám người, ánh mắt âm ngoan đáng sợ.

Phúc Đông từ ngày bị đuổi việc thì cuộc sống chẳng khác nào địa ngục. Có Phó Đoạn nhúng tay không ai sẽ thuê hắn, hắn chỉ có thể làm công việc nặng nhọc, không tiền không nhà, cuộc sống vất vưởng qua ngày.

Phúc Đông nhớ đến Phúc Tam còn ở bệnh viện tâm thần, hắn chỉ muốn vào đây gặp một lần, để từ một thằng điên tìm về cảm giác ưu việt hơn người của hắn.

Dù gì cũng từng làm đối thủ, hiện tại thấy đối phương còn không bằng mình khiến hắn rất khoái ý.

Phúc Đông chỉ là vô tình đi ngang qua khuôn viên xanh mà thôi, không ngờ lại gặp được Chu Hạc.

Gương mặt này hắn sẽ không bao giờ quên, nếu không phải tại cậu hắn sẽ không bị đuổi việc, hắn vẫn sẽ là quản gia của Phó gia, cao cao hơn người!

Thông tin của Phúc Đông chỉ dừng lại ở mấy tháng trước khi hắn bị đuổi việc, khi Chu Hạc bị quăng xuống biển tìm không ra tung tích. Hắn vẫn còn nghĩ rằng Phó Đoạn chưa tìm được cậu.

Nếu hiện tại hắn nói tin này cho Phó Đoạn chắc chắn sẽ được một số tiền lớn!

Phúc Đông ánh mắt tham lam nhìn Chu Hạc, sau đó xoay người chạy đi, hắn muốn tìm điện thoại, hắn muốn báo tin này cho Phó Đoạn!

Buổi chiều, công việc của tình nguyện viên chỉ vừa mới kết thúc. Tiểu Mai chủ động rủ mọi người cùng đi ăn lẩu cay.

Mấy món cay nồng này ở bệnh viện đương nhiên không có bán, vì tính chất của bệnh viện nên nơi này không ở đường trung tâm, xung quanh đa số là cây xanh.

Nếu muốn ăn thì phải đi xa hơn.

Chu Hạc biết tình hình hiện tại của cậu không nên đi lung tung nên đã từ chối. Số người nhất quyết muốn đi tính luôn Tiểu Mai thì chỉ có 5 người.

Thấy mọi người dần giải tán, nhóm 5 người kia đang bàn luận gì đó, Chu Hạc nghĩ rằng họ chỉ đang nói ăn ở nơi nào ngon hơn mà thôi nên cũng không quá để ý mà đi về phòng.

"Chuyện..." Khi Chu Hạc vừa xoay người đi thì bị Tiểu Mai gọi lại, Chu Hạc theo bản năng quay sang hỏi chuyện gì thì đã bị Tiểu Mai xịt thẳng một bình thuốc mê vào mặt.

Trước khi mất đi ý thức cậu loáng thoáng nghe Tiểu Mai nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không có lựa chọn khác, chỉ cần đưa cậu ra khỏi đây thì hắn sẽ cho chúng tôi một vị trí thực tập chính thức."

"Cậu cũng hiểu khó khăn của chúng tôi mà, đúng không?"1