Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

Chương 44: Đoàn đội luật sư



"Cái gì?"

Lâm Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn bạn học bên cạnh: "Tớ vừa nghe nhầm rồi sao?"

Những người khác cũng là vẻ mặt nghi ngờ.

"Tớ hình như nghe có người nói Khương Tầm Mặc thi được thứ hai toàn khối?" Có người không xác định nói.

"Cậu có chắc là thứ hai toàn khối, mà không phải là thứ hai từ dưới lên?"

Ánh mắt Cố Nghiêu và Lâm Bạch đồng thời nhìn sang.

"Tớ nhớ mỗi tầng lầu đều có dán thành tích ở bảng tin, bên đó vừa vặn có người đang dán, chúng ta qua đó xem không phải là biết rồi sao?" Có người đề nghị.

"Đi đi đi!"

Một đám người lập tức đi về phía bảng tin.

Cố Nghiêu không động đậy, đứng ở vị trí cửa sau của lớp 1. Lâm Bạch cũng muốn cùng đi xem, thấy Cố Nghiêu không động đậy, cậu ta cũng đứng lại.

"Thật là nực cười, cũng không biết ai hô câu đó," Lâm Bạch cười bám vào vai Cố Nghiêu, "Anh Cố anh nói xem có đúng không?"

Cố Nghiêu không trả lời cậu ta, hắn không chớp lấy một cái nhìn vào lớp 1.

Lâm Bạch sửng sốt, thuận theo ánh mắt của Cố Nghiêu nhìn sang.

Hàng cuối của lớp 1.

Diệp Triều Nhiên vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Khương Tầm Mặc bên cạnh, không biết cậu ta nói cái gì, Khương Tầm Mặc đột nhiên khẽ cười.

Diệp Triều Nhiên vui vẻ cười ngặt nghẽo hơn, tay còn đặt lên cánh tay của Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc rũ mắt, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Triều Nhiên trong chốc lát, dùng cái tay còn lại chọc chọc mu bàn tay Diệp Triều Nhiên.

Cảm xúc ấm áp truyền đến, Diệp Triều Nhiên lập tức ngưng cười, có hơi hoảng loạn mà thu tay lại.

Khóe miệng Khương Tầm Mặc lại cong lên.

Lâm Bạch nhanh chóng nhìn Cố Nghiêu.

Cố Nghiêu nhìn chằm chằm hai người, không tự chủ được mà cắn chặt răng.

Trong lòng Lâm Bạch thở dài, an ủi nói: "Không sao, anh Cố, bọn họ sắp nhìn thấy thành tích rồi, đợi lát nữa Khương Tầm Mặc cười không nổi nữa...."

Lời cậu ta còn chưa nói xong, đã nhìn thấy một học sinh lớp 6 chạy về phía hai bọn họ.

"Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi!"

Cậu ta còn chưa nói xong, đã nghe một giọng nói khó tin vang lên: "Đm! Tớ không phải là nhìn nhầm chứ? Khương Tầm Mặc thế mà thật sự thi được vị trí thứ hai?!"

Giọng nói này vô cùng vang dội, mặc dù là trên hành lang tan học cũng vô cùng rõ ràng.

Diệp Triều Nhiên cũng nghe thấy.

Khương Tầm Mặc nói: "Cố Nghiêu đến."

Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài lớp học, lập tức nhíu mày.

Cậu đại khái đoán được ý đồ đám người Cố Nghiêu đến đây, dù sao chắc chắn không phải là vì chúc mừng Khương Tầm Mặc.

Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã thu hồi tầm mắt nói với Khương Tầm Mặc: "Không cần để ý đến bọn họ."

Một học sinh lớp 6 có quan hệ tốt với Lâm Bạch Cố Nghiêu lúc này chạy đến trước mặt hai người, sắc mặt cậu ta có chút khó tin, liếc mặt nhìn sắc mặt Lâm Bạch và Cố Nghiêu, mới hạ giọng nói: "Khương Tầm Mặc cậu ta...quả thật là thi được vị trí thứ hai toàn khối."

Sắc mặt Cố Nghiêu và Lâm Bạch cùng thay đổi.

Lâm Bạch thậm chí còn quên không hạ giọng của mình: "Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!"

Lúc hai người đến bên ngoài lớp, không ít bạn học lớp 1 đã nhìn thấy hai người họ.

Bạn học lớp 1 cũng không biết Khương Tầm Mặc thi được vị trí thứ hai toàn khối sớm hơn Cố Nghiêu Lâm Bạch bao lâu, Trương Tề lúc nhìn thấy thành tích, thật lâu cũng không lấy lại được tin thần.

Lúc này nghe thấy Lâm Bạch ồn ào to tiếng ở bên ngoài, Trương Tề lập tức trợn trắng mắt, cậu ta ngồi gần của cửa, dứt khoát mở cửa sổ thò đầu ra: "Cái gì mà không thể? Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, bảng thành tích này là do thầy cô giáo in ra, còn có thể giả được sao?"

Lâm Bạch nghe vậy trừng mắt nhìn Trương Tề: "Cậu thì biết cái gì?"

Trương Tề sớm đã nhìn không vừa mắt đám người Lâm Bạch Cố Nghiêu, trước kia lúc Diệp Triêu Nhiên theo đuổi Cố Nghiêu, đám người này cực kỳ xem thường Diệp Triều Nhiên, trước mặt sau lưng cười nhạo Diệp Triều Nhiên rất nhiều lần.

Lúc đó Trương Tề vì ngại mặt mũi Diệp Triều Nhiên, cũng không nói cái gì. Hiện giờ Diệp Triều Nhiên đã xóa sạch quan hệ với bọn họ rồi, bọn họ ngược lại lại nóng nảy à.

Một lần hai lần thì thôi đi, còn hết lần này đến lần khác nhảy nhót trước mắt người khác.

Trương Tề cười nhạo một tiếng: "Tôi làm sao lại không biết? Tôi cũng không những biết Khương Tầm Mặc lần này thi được thứ hai toàn khối, tôi còn biết lần này Cố Nghiêu cậu bị đá ra khỏi top10, Lâm Bạch, cậu thi càng kém hơn, Top15 toàn khối cũng không có cậu."

Cố Nghiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, không thể tin được mà ngẩng đầu, thần sắc Trương Tề không giống như là đang nói đùa.

Bạn học đứng bên cạnh Cố Nghiêu Lâm Bạch cũng gật gật đầu.

Sắc mặt Cố Nghiêu lập tức trầm xuống.

Lâm Bạch sửng sốt vài giây, đột nhiên cười một tiếng: "Top15 toàn khối không có tôi thì đã làm sao? Thành tích của lão tử quang minh lỗi lạc, còn Khương Tầm Mặc, cậu ta đám thừa nhận thành tích cậu ta sạch sẽ không?"

"Lời này của cậu là có ý gì?' Trương Tề nhíu chặt mày.

Lâm Bạch cười: "Có ý gì? Cậu vừa rồi không phải là còn đắc ý thành thích của mình tốt sao? Sao bây giờ lại không hiểu ý trong lời tôi nói?"

Những bạn học khác của lớp 6 lúc này cũng lấy lại tinh thần, lúc này nghe lời Lâm Bạch nói, cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Đúng vây, bọn họ dù sao cũng là học sinh lớp mũi nhọn.

Thành tích mặc dù có lúc lên lúc xuống, nhưng cũng là bình thường trong phạm vi khống chế được.

Nhưng còn Khương Tầm Mặc, cậu ta là một học sinh lớp bình thường, thành tích mỗi lần thi đều là lót đế cho người ta, sao lần này thi lại một đường bây lên trời?

Nếu như chỉ đơn thuần là tăng lên 100, 200 bậc, còn có thể là hiệu quả của việc học bù.

Những giữa thứ nhất từ dưới lên và thứ hai toàn khối, khác biệt không phải chỉ là một hai điểm, thậm chí còn có thể dùng từ lệch trời để hình dung.

Trong lòng không ít người lướt qua một ý nghĩ --- gian lận.

Trương Tề cũng nghĩ đến điểm này.

Nói thật cậu ta không hiểu rõ Khương Tầm Mặc, nhưng cậu ta hiểu rõ Diệp Triều Nhiên!

Vừa nãy lúc công bố thành tích, Diệp Triều Nhiên là người đầu tiên nói 'chúc mừng' với Khương Tầm Mặc, nói lên rằng Diệp Triều Nhiên công nhận thành tích của Khương Tầm Mặc.

Hơn nữa Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên còn là bạn cùng bàn, trước đây khi Trương Tề còn là bạn cùng bàn với Diệp Triều Nhiên, rất nhiều vấn đề cậu ta không cần đi hỏi thầy cô giáo, cách giải thích của Diệp Nhiên gần như không khác mấy mới thầy cô giáo.

Thay vì nghi ngờ Khương Tầm Mặc gian lận, Trương Tề càng tin Diệp Triều Nhiên dạy bù cho Khương Tầm Mặc hơn.

"Cho nên các cậu là nghi ngờ thành tích của Khương Tầm mặc?" Trương Tề hỏi, "Vậy thì chuyện này dễ làm thôi, các cậu đi tìm chủ nhiệm không phải là được rồi sao? Chạy đến cửa lớp chúng tôi muốn làm cái gì?"

Lời phản bác của Lâm Bạch còn chưa nói ra miệng, đã nghe một giọng nói quen thuộc thiếu đánh vang lên.

"Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đến tìm tớ chính miệng gọi ba rồi."

Khương Tầm Mặc không biết từ lúc nào đã đứng lên, thong thả chậm rãi đi đến cửa lớp học, tầm mắt nhàn nhạt quét qua mấy người đứng ở cửa, nhàn nhạt nói: "Còn phải cố ý chạy đến lớp tôi, vất vả cho các cậu rồi."

Sắc mặt học sinh lớp 6 tái mét.

Trương Tề thật sự không nhịn được, phụt cười ra tiếng.

Những người khác của lớp 1 nghe thấy câu này, cũng ồn ào cười ra tiếng.

"Thì ra là như vậy."

"Còn cố ý từ xa chạy đến cửa lớp chúng tôi, các cậu khách khí quá rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, không nói sớm!"

"Vừa hay tớ cũng muốn nghe!"

"Giọng nói nhất định phải to lên, phải vang dội!"

"Ha ha ha ha ha ha ha...."

"......"

Trước tiên không quan tâm thành tích Khương Tầm Mặc rốt cuộc là như thế nào, học sinh lớp 1 cũng không vừa mắt dáng vẻ này của lớp 6 bọn họ, một bên nói ra lời trào phúng, một bên ồn ào đi đi ra ngoài lớp học.

Đến lớp 1 kiếm chuyện à? Lớp 1 bọn họ sợ kiếm chuyện sao?

Khương Tầm Mặc là người lớp bọn họ, muốn bắt nạt Khương Tầm Mặc thì đừng trách bọn họ không khách khí!

Động tĩnh bên này không nhỏ, những lớp xung quanh nghe thấy tiếng gió cũng ra ngoài vây xem, chỉ trong chốc lát, hành lang đã bị vây lại chặt như nêm.

Gân xanh trên trán Lâm Bạch giật giật, cậu ta hun tợn trừng mắt nhìn Khương Tầm Mặc: "Cậu chép bài ra được vị trí thứ hai, cậu còn không biết xấu hổ mà nói?"

"Chép? Cậu có chứng cứ không?"

"Nực cười, giám thị trông coi kỳ thi trường chúng ta có bao nhiêu nghiêm khắc, các cậu cũng không phải là không biết, Khương Tầm Mặc sao có thể chép bài dưới mí mắt của thầy cô giáo?"

"Đừng nói là các cậu không nhận thua nổi đi?"

Khương Tầm Mặc cũng gật đầu theo: "Không nhận thua được thì các cậu không nói sớm, tôi sẽ không đi ra nữa, miễn cho các cậu khó xử."

Lửa giận trong lòng nhóm người lớp 6, lập tức bùng lên.

"Bọn tôi sao lại không nhận thua nổi?"

"Cmn lại chưa từng nói như vậy, tôi gọi cái rắm."

Vốn dĩ không ít học sinh lớp 6 là đi xem náo nhiệt, bây giờ náo nhiệt thì không xem được, ngược lại còn biến bọn họ thành náo nhiệt, không ít người nảy ra ý rút lúi.

"Bỏ đi, lười nói lời vô nghĩ với các cậu."

"Tôi đi trước đây, nhàm chán!"

"Hầy, đến đã đến rồi, đi cái gì mà đi?"

Phó Tân thấy vậy, trực tiếp ngăn người lại.

"Các cậu muốn làm gì?' Người lớp 6 tức giận nói.

"Làm cái gì?" Phó Tân cười, "Đương nhiên là đã đánh cuộc thì phải dám làm dám chịu! Bây giờ thành tích của Khương Tầm Mặc đã bày ra trước mặt các cậu rồi, các cậu còn không nhanh, sảng khoái gọi một tiếng ba, gọi xong thì để cho các cậu đi!"

Người lớp 6 chỉ cảm thấy bọn họ không nói lý: "Câu đó cũng không phải là do bọn tôi nói, dựa vào cái gì mà bọn tôi phải gọi?"

"Cậu có phải có bệnh không?"

Mấy người nói rồi bắt đầu nóng nảy, vừa nóng nảy khó trách được có vài động tác đẩy người.

Học sinh lớp 1 trực tiếp gân cổ lên hét: "Đánh người rồi! Đánh người rồi! Người lớp 6 đánh người rồi"

Cố Nghiêu và Lâm Bạch chấn kinh nhìn sang, nhưng còn chưa đợi hai người họ nhìn rõ, vô số nắm đấm hướng về phía bọn họ.

"Đánh bọn họ!"

"Cmn! Dám đến lớp bọn này kiếm chuyện! Còn đánh người! Bắt nạt lớp bọn này không có người đúng không?!"

"Mẹ nó, đều cmn không muốn sống nữa phải không?!"

"Đánh!"

Lâm Bạch tức đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ đánh người lúc nào?

Mẹ nó, tên cháu trai nào tập kích đằng sau cậu ta?

Cố Nghiêu lúc đầu còn coi như là bình tĩnh, nhưng nhìn thấy càng nhiều nhiều đi về phía hắn, sắc mặt Cố Nghiêu đen sì, trực tiếp ném một người bên cạnh xuống đất.

Nam sinh bị ném xuống đất đau đớn kêu rên, lại tập trung nhìn lại, đó căn bản không phải là học sinh lớp 1!

Là người của lớp 6!

"Cố Nghiêu đánh người rồi! Đánh người của lớp 6!"

Lại có người kéo giọng hét lên.

Sắc mặt Cố Nghiêu càng thối hơn!

Những học sinh lớp 6 vây quanh Cố Nghiêu kinh ngạc nhìn hắn, lập tức dịch ra xa.

Khương Tầm Mặc nhắm chuẩn thời cơ, cuối cùng ra tay vào lúc này.

Cố Nghiêu không kịp phòng bị mà đá một cước, thân hình trực tiếp ngã về phía trước.

"Cmn..." Cố Nghiêu quay đầu, đối diện với mặt của Khương Tầm Mặc.

"Gọi cái gì mà gọi?" Khương Tầm Mặc từ trên cao nhìn xuống hỏi..

Cố Nghiêu không nhẫn nhịn được đố kỵ tức giận trong lòng, trực tiếp xoay người đánh tới Khương Tầm Mặc: "Tôi gọi cnm..."

Từ lúc bắt đầu đánh nhau Diệp Triều Nhiên sớm đã muốn đứng lên đi giúp, nhưng cậu còn chưa đứng lên, đã bị Trương Tề ấn xuống ghế.

"Cậu ngồi yên cho tớ! Đừng có đi xem náo nhiệt!" Trương Tề nói.

Vừa rồi lúc Khương Tầm Mặc đi ra, đã cho cậu ta một ánh mắt.

Trương Tề lập tức hiểu được ý của cậu ta, lập tức quay về lớp học, ổn định Diệp Triều Nhiên.

"Chuyện này giao cho bọn họ là được rồi, lớp chúng ta không gây chuyện, cũng không sợ chuyện!" Trương Tề an ủi nói.

Diệp Triều Nhiên rất là cạn lời: "Nhưng bọn họ bây giờ..."

Trương Tề an ủi nói: "Không sao, luật không phân biệt người nào hết, cho dù lát nữa thầy cô giáo đến, cũng là lớp 6 bọn họ sai trước!"

Lời là nói như vậy, Diệp Triều Nhiên vẫn không khỏi có chút lo lắng.

Cậu vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng Khương Tầm Mặc trong đám người rất bắt mắt.

Chỉ nhìn thấy cậu ấy nắm cổ áo Cố Nghiêu, trực tiếp ném người xuống đất.

Diệp Triều Nhiên: "...."

Hình như cậu không cần phải lo lắng thì phải.

Trận hỗn loạn trước cửa lớp 1 xảy ra đột nhiên, rất nhiều học sinh còn chưa lấy lại tinh thần, đám người bên đó đã đánh nhau rồi.

Không ít người xem náo nhiệt một lúc, mới nhớ ra đi tìm giáo viên.

"Đừng đánh nữa, chủ nhiệm đến rồi!"

"Nhanh nhanh nhanh! Dừng tay!"

Chủ nhiệm từ xa nhìn thấy một màn này, to cả đầu, tức giận nói: "Các cậu còn không dừng tay! Lớp nào đây?! Ai ra tay trước!"

Học sinh lớp 1 lập tức thả người lớp 6, mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức ngã ra đất "Ai u ai u" mà kêu lên.

Học sinh lớp 6 nhìn mấy người giây trước còn điên cuồng đánh đấm trước mặt mình, giây sau đã nằm trên mặt đất kêu rên, lập tức há hốc mồm.

"Lớp 6 động tay trước ạ!"

"Bọn họ chạy đến lớp bọn em khiêu kích!"

"Bọn họ còn mắt Khương Tầm Mặc lớp bọn em gian lận thành tích!

"Bọn em chỉ là tự vệ!"

Lớp 6: "?"

Cmn nó ác nhân còn cáo trạng trước à?

Chủ nhiệm nhìn mấy học sinh cầm đầu, chỉ cảm thấy đau đầu.

Trước khi đến, ông còn tưởng rằng lần này lại là học sinh lớp nào nghịch ngợm đang gây náo loạn, kết quả đi đến mới phát hiện, mấy người cầm đầu còn rất quen mắt.

Chủ nhiệm kìm nén lửa giận trong lòng, tầm mắt quét qua Cố Nghiêu Lâm Bạch, cuối cùng rơi trên người Khương Tầm Mặc.

"Các cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy?' Chủ nhiện khối hỏi Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc nhún vai: "Chủ nhiệm, chúng ta đến phòng làm việc trước đi, trong chốc lát cũng không nói rõ ràng được ạ."

Chủ nhiệm khối: "....."

Diệp Triều Nhiên lúc này cũng được Trương Tề thả ra, cậu đẩy đám người ra: "Chủ nhiệm em cũng đi...."

"Cậu đi làm gì?'

"Có liên quan gì đến cậu?"

Khương Tầm Mặc gần như là đồng thanh với Cố Nghiêu.

Diệp Triều Nhiên cũng không nhìn Cố Nghiêu, nói với Khương Tầm Mặc: "Tớ cũng đi."

Hay rồi.

Không chỉ là đứng thứ hai toàn khối, đứng thứ nhất toàn khối cũng xen vào rồi.

Chủ nhiệm to đầu: "Diệp Triều Nhiên có liên quan đến em sao? Thầy cũng không nhìn thấy em động thủ! Người không có liên quan về lớp học cho tôi! Những người đánh nhau đi theo thầy đến phòng làm việc!"

Lời vừa nói ra, đám người vây xem tản đi như chim vỡ tổ.

Diệp Triều Nhiên còn muốn nói, Khương Tầm Mặc đột nhiên đưa tay nhéo cổ tay cậu.

Diệp Triều Nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Khương Tầm Mặc.

"Cậu vào lớp đi," Khóe miệng Khương Tầm mặc cong lên, lúc chủ nhiệm quay người, hắn đột nhiên hạ giọng,, sáp lại gần tai Diệp Triều Nhiên nói: "Tớ đã gọi cho luật sư rồi, không cần lo lắng."

Diệp Triều Nhiên kinh ngạc nhìn hắn.

Vừa nãy cậu cũng không nhìn thấy Khương Tầm Mặc gọi cho luật sư mà, hay là nói Khương Tầm Mặc sớm đã đoán được hôm nay học sinh lớp 6 sẽ đến gây chuyện, cho nên cậu ấy gọi cho luật sư trước rồi?

Diệp Triều Nhiên không hỏi nữa, Khương Tầm Mặc lại đẩy đẩy vai cậu, đẩy cậu vào lớp học.

Diệp Triều Nhiên không động đây, nhìn bóng lưng đám người, nhíu chặt mày.

Dường như chú ý đến ánh mắt của cậu, một học sinh lớp 1 bị thương đang được bạn khác dìu đột nhiên quay đầu lại, giơ tay chứ V với cậu.

Diệp Triều Nhiên lại không cười nổi, đợi đến khi thầy giáo vào lớp, cậu mới nhấc chân về chỗ ngồi.

Trong phòng làm việc.

Cô Vương nhận được tin của chủ nhiệm, vội vàng đi về phòng làm việc.

Vừa đi đến cửa, cô đã nghe thấy chủ nhiệm lớp 6 đang tức giận rống lên: "Tôi không cần biết! Chuyện này phải cho tôi một lời giải thích! Mười mấy học sinh lớp chúng tôi, thế mà lại bị gần 20 học sinh vây đánh! Chuyện này rất tồi tệ!"

Cô Vương nhướng mày, cô đẩy cửa bước vào.

Học sinh lớp 1 nhìn thấy cố, hai mắt lập tức sáng lên.

Cô Vương trừng mắt nhìn bọn họ, vội vàng lộ ra nụ cười, nhìn chủ nhiệm: "Chủ nhiệm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Chủ nhiệm tức giận không chịu nổi, lúc này đang uống trà, ông chỉ một học sinh: "Cậu nói."

Học sinh đó là học sinh lớp 6, nhanh chóng mở miệng nói rõ ràng...

"Bọn em chỉ là muốn đến cửa lớp 1 xem thành tích, lại không phải thật sự đến gây chuyện, sau khi bọn em nhìn thấy thành tích của bạn học Khương Tầm Mặc xong, đã chuẩn bị đi rồi, nhưng lớp 1 bọn họ không nói đạo lý, ngăn bọn em không cho đi! Còn nói...."

"Nói cái gì?" Cô Vương nhìn cậu ta.

Học sinh đó lập tức càng ấm ức: "Còn nói để bọn em gọi một tiếng ba mới cho bọn em đi, đây rõ ràng là bắt nạt người có đáng sao?!"

Chủ nhiệm lớp 6 họ Ngô, nghe thấy vậy lập tức tức giận nói: "Cô Vương, cô phải cho tôi một lời giải thích!"

Cô Vương có hơi đau đầu, nhìn Phó Tân Khương Tầm Mặc cầm đầu, lại nhìn ánh mắt tránh né của lớp trưởng, cô thật sự hận không thể quất đám tiểu hỗn đảo này, cô cố ý giả vờ trầm giọng nói: "Là thế này sao?"

Phó Tân là người đầu tiên mở miệng: "Đương nhiên là không phải! Cô Vương, cô thấy bọn em giống người chủ động tìm người gây chuyện sao?"

Khương Tầm Mặc và lớp trưởng không phải, nhưng Phó Tân còn thật sự thích tìm người gây chuyện.

Cô Vương không nói gì.

Phó Tân đáng thương hề hề nói: "Lớp chúng ta vốn dĩ đang vui vẻ xem thành tích, người lớp 6 bọn họ vừa đến đã nói thành tích của anh Khương là giả, nói anh Khương gian lận. Nhưng bọn em đều biết, trường học chúng ta trông thi rất nghiêm ngặt, cho dù là anh Khương muốn gian lận, cũng không thể nào mà gian lận lên được vị trí thứ hai toàn khối được? Bọn họ ngậm máu phun người không nói, còn bôi nhọ sự trong sạch của thầy cô giáo, bọn em lúc đó tức giận mới lý luận với bọn họ."

"Nhưng người lớp 6 không nghe, còn về cái gọi ba kia...." Phó Tân ho nhẹ một tiếng "Trước đó không phải là có người đăng bài trên diễn đàn sao? Nói anh Khương nếu thật sự thi được vị trí thứ hai toàn khối, thì sẽ đến tìm anh Khương gọi là ba. Thành tích vừa có kết quả, người lớp 6 bọn họ đã chạy đến rồi, bọn em đương nhiên là cho rằng bình luận trong bài đăng đó là do bọn họ đăng!"

"Cậu đánh rắm!"

"Bọn tôi căn bản không có nói như vậy!"

"Cậu, cậu thật sự biết đổi trắng thay đen!"

Người lớp 6 chưa từng gặp người nói hưu nói vượn như vậy!

"Cho dù chính là vì chuyện như vậy, các cậu cũng không nên động thủ đánh người!" Thầy Ngô rất bảo vệ học sinh lớp thầy, mấy học sinh sau lưng ông mắt cũng bị đánh sưng rồi!

"Đó là do bọn họ đánh trước!" Người lớp 1 nói.

"Chủ nhiệm!" Thầy Ngô trừng mắt nhìn học sinh đó, "Thầy xem bọn nó còn ngụy biện! Chuyện này phải nghiêm khắc xử lý! Nếu như không xử lý tốt..."

Cô Vương đang muốn mở miệng, đã ghe thấy một giọng nói: "Em cũng cảm thấy nên nghiêm khắc xử lý."

Mọi người quay đầu lại nhìn, người nói là Khương Tầm Mặc.

Chủ nhiệm nghiêng đầu nhìn hắn.

Cố Nghiêu và Lâm Bạch nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Thầy Ngô ghét nhất là loại học sinh không có lễ phép ngắt lời ông, ông ta nhíu mày, tức giận nói: "Tôi để cho cậu nói chưa?"

Khóe miệng Khương Tầm Mặc cong lên: "Em chỉ là đang phụ họa lời thầy nói, thầy sao lại còn tức giận như vậy?"

"Cậu..." Lồng ngực thầy Ngô tức giận phập phồng kịch liệt.

Khương Tầm Mặc nhàn nhạt nói: "Thầy yên tâm, em chắc chắn sẽ không để cho học sinh lớp thầy chịu thiệt, đương nhiên, em càng không để học sinh lớp bọn em chịu ấm ức rồi. Cho nên em đã gọi điện thoại trước cho đoàn đội luật sư nhà em rồi, bọn họ đang trên đường đến đây."

"Ai đánh người trước, nếu như mọi người dều nói không rõ ràng, thì giao cho đoàn đội luật sư xem xử lý đi, tin rằng bọn họ sẽ cho chúng ta một lời giải thích công chính hợp lý."

"Nếu như là lớp bọn em ra tay đánh trước, em đồng ý gánh vách tiền thuốc của mỗi người," Khương Tầm Mặc nói hơi dừng một chút, "Ngược lại, nếu như học sinh lớp thầy ra tay đánh người trước, vậy thì chúng ta gặp nhau trên tòa án."

Sắc mặt thầy Ngô lập tức trở nên xanh mét.

Sắc mặt học sinh lớp 1 và lớp 6 cũng khác nhau.

Rất nhiều người lớp 1 không hiểu rõ Khương Tầm Mặc, không khỏi kéo Phó Tần hỏi: "Thật sự mời luật sự à?"

Phó Tân cao thâm khó đoán gật gật đầu, lại hạ thấp giọng nói: "Theo như tớ biết, đoàn đội luật sự của anh Khương chưa từng thua vụ án kiện nào!"

Học sinh lớp 6 cũng bị lời nói này dọa sợ.

Bọn họ chỉ đánh nhau một trận, có cần phải náo loạn lên tòa án không?

Không ít người trong lòng có chút sợ hãi, nhìn Cố Nghiêu và Lâm Bạch, hạ giọng nói: "Chuyện, chuyện này cũng không thể chắc chúng ta, là Lâm Bạch nói muốn xem náo nhiệt trước, chúng ta mới đi theo đến lớp 1..."

Có người khai ra, những người khác cũng tiếp lời:

"Đúng vậy, chúng ta vốn dĩ cũng chỉ là muốn đi xem náo nhiệt, không muốn đem chuyện náo lớn..."

"Thật sự không muốn đánh nhau."

"Thực ra đều là chuyện nhỏ, tớ cảm thấy chúng ta viết bản kiểm điểm là được rồi!"

"Đúng đúng đúng! Chủ nhiệm thầy đừng tức giận, chúng ta chỉ là việc nhỏ, không đáng ngại...."

Lâm Bạch có thế nào cũng không ngờ, cậu ta lại bị bán đứng!

Vừa nãy đám người này muốn đi xem náo nhiệt, không có nói như vậy!

Sắc mặt Cố Nghiêu đồng dạng cũng rất khó coi, nhưng hắn suy cho cùng cũng không sợ chuyện, nhà hắn quyên cho trường học một tòa nhà như thế cho trường học, hắn không tin trường học dám dễ dàng đắc tội với hắn như vậy!

Vì thế Cố Nghiêu trầm mặc nhìn chủ nhiệm.

Lại không ngờ chủ nhiệm không hình hắn, mà là quay đầu nói với Khương Tầm Mặc nói: "Được rồi được rồi, cậu cũng đừng mở miệng ngậm miệng là luật sư nữa, thầy Ngô, tôi thấy học sinh lớp thầy bị thương cũng không nặng, ai đánh người, bồi thường chút tiền thuốc rồi bỏ qua đi."

Thầy Ngôi trừng to mắt.

Cứ như vậy mà bỏ qua?

Cho dù là học sinh lớp ông sai trước, cũng không thể cứ như vậy mà xong được?

Không phải chỉ là náo đến tòa án thôi sao? Uy hiếp ai chứ?

Chủ nhiệm liếc mắt nhìn ông, tăng thêm ngữ khí: "Trừ phi thầy cũng muốn náo lớn chuyện này, vừa nãy tôi đã xem camera giám sát rồi, quả thật là học sinh lớp thầy ra tay trước, nếu như thật sự náo loạn lên tòa án..."

Lời thầy còn chưa nói hết, thầy Ngô đã trầm mặc.

Sắc mặt Cố Nghiêu lập tức đen như đít nồi.