Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 11: Môn Đồ



Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Ánh nến ảm đạm lập lòe cùng bức tường đá u ám đẫm máu, giống như một thế giới luyện ngục đang không ngừng diễn ra những màn kinh dị đẫm máu..

Trúc Hạ quỳ gối ở đầm máu bên cạnh cầu thang thứ nhất, sống lưng thẳng thắn, vẫn không nhúc nhích.

Qua nửa ngày, tiếng chuông "Leng keng leng keng" vang lên, ở trong thạch thất trống vắng trôi dạt mở ra, giống như một loại lễ nhạc hiến tế.

"Tù hoàng trầm đồ.. Gió mát chi âm.." Âm thanh nữ tử nhâm nga, giống bài ca đám ma kỳ dị, mang theo khóc nức nở thê lương, chợt xa chợt gần quanh quẩn ở trong tai Trúc Hạ.

"Trảm dung diệt tông.. Gió mát chi sắc.." Mùi máu tanh trong thạch thất bắt đầu nồng đậm, trong đầm máu dường như có sinh vật nào đó bắt đầu thức tỉnh, tiếng máu loãng bắn tung tóe, âm thanh vảy cọ xát, cùng với âm thanh thú dữ khẽ kêu gào đan chéo ở bên nhau, có loại hương vị Tử Thần ập đến.

"Tàng thiềm khóa giếng.. Gió mát chi khí.." Bỗng nhiên tiếng chuông vâng lên lộ ra một cổ tà âm, tiếng ca như khóc, dần dần nhanh hơn, như lời nguyền đang được triệu hồi.

Đầm máu sôi trào giống như nước sôi, "Ùng ục" bốc lên bọng máu, thân thể sinh vật kỳ quái ở bên trong quay cuồng, hưng phấn, vận sức chờ phát động.

Trúc Hạ cố nén ghê tởm trong lòng lại không cho thân thể phát run. Thủ đoạn tàn nhẫn của vị hữu hộ pháp này hắn đã nhìn thấy, hắn còn muốn sống sót, vì chính mình, vì Vạn Cẩn Phàm.

"Đánh đuổi những cái xấu xa, môn đồ Trúc Hạ, uống máu ký kết khế ước, sinh phách chết hồn, điện thần tế linh hồn người chết." Hữu hộ pháp gót chân chuyển động xoay tròn múa ở trên dây phía trên đầm máu, thân ảnh mơ hồ, từ đông sang tây không thể phỏng đoán. Tiếng chuông rung trong tay rất lớn, chọc đến sinh vật máu me nhầy nhụa bên trong đầm máu nhảy lên nhảy xuống, tóe lên vô số tia máu giống như huyết hoa nở rộ.

Lòng bàn tay của Trúc Hạ đổ mồ hôi, ngực phát lạnh, ngay cả hô hấp cũng sắp dừng lại, trong lòng không ngừng mắng nữ nhân như kẻ điên này.

"Hiến tế đã hoàn thành, ngươi nhanh chóng nhảy vào tế đàm." Hữu hộ pháp dùng ngón trỏ lau sạch máu loãng bắn tung tóe ở trên mặt, sau đó đem ngón trỏ đặt ở trong miệng chậm rãi mút vào, dường như đó là thức ăn quá mỹ vị.

Trúc Hạ kinh hãi ngẩng đầu nhìn hữu hộ pháp, mặt không còn chút máu, cổ họng tắc nghẽn ngay cả âm thanh cũng không phát ra được. Chẳng lẽ là muốn đem mình cầm đi cho những sinh vật khủng bố ghê tởm đó? Bị hút khô máu, xé rách da thịt, cắn đứt xương cốt, bị hành hạ đau đớn đến chết.. Trời ạ..

Hữu hộ pháp thấy Trúc Hạ chần chờ không vui chút nào, phi thân đi đến bên cạnh Trúc Hạ, nắm lấy cổ áo của hắn nhấc lên, trực tiếp vứt hắn vào đầm máu.

Sinh vật cổ quái trong đầm máu cực kỳ hưng phấn, khi Trúc Hạ còn chưa tiến vào đầm máuđã nhao nhao nhảy khỏi đầm máu, chen chúc về phía Trúc Hạ. Ngay lập tức mùi máu tanh toàn bộ thạch thất nồng đậm khiến người ta buồn nôn, máu loãng cũng bắn tung tóe khắp nơi.

Trúc Hạ nhắm chặt hai mắt, tim đập cũng dừng lại. Hắn không nghĩ tới, chạy trốn thoát được bảy tám năm, cuối cùng lại phải chết một cách thê thảm nhất.

Hữu hộ pháp nhìn bảo bối mình nuôi vui sướng nhảy về phía trước, khóe miệng nàng nở một nụ cười tươi quỷ dị, khuôn mặt vặn vẹo kia khó có thể phân biệt được đang cười hay đang khóc.

Trúc Hạ cảm thấy bản thân mình đã chìm ở đáy đầm, chung quanh tất cả đều là trơn trượt mềm mại đang quấn quanh chân tay hắn, cũng không có dùng sức, mà là đơn giản quấn quanh, có vô số thứ sắc nhọn, Trúc Hạ nghĩ cái kia chắc là hàm răng của quái vật, đâm vào thân thể của mình thật sâu, mỗi một tấc da, mỗi một khối da thịt đều đang đau đớn kêu lên. Loại chết đơn giản này là tàn nhẫn nhất thế gian.

Trong mật thất u ám, tất cả hình ảnh máu tanh còn đang tiếp tục trình diễn, bóng dáng giống như u hồn, bò đầy ở vết máu trên vách đá, nhảy lên vũ đạo sung sướng.

* * *

Sau khi Vạn Cẩn Phàm tỉnh lại, thấy mình bị nhốt ở trong một gian thạch thất, cảm thấy rất kỳ quái.

Trong thạch thất bài trí đơn giản sạch sẽ, hẳn là thường có người ở lại quét dọn. Nàng cũng không cho rằng Trúc Hạ có thể tìm được địa phương "Đặc sắc" như vậy, nghĩ đến hai người là được người nào cứu đi.

Giữa trưa có người đến đưa cơm, nhưng cũng chỉ mang đồ ăn từ một cái cửa sắt nhỏ đưa vào bên trong. Vạn Cẩn Phàm vừa thấy tư thế này, thì biết bản thân bị cầm tù.

Là mẫu hoàng? Hay là tỷ tỷ? Chẳng lẽ là.. Là Trúc Hạ bán đứng chính mình? Không, không, nàng không thể tin được!

Chính là tới buổi chiều rồi, cũng không thể nhìn thấy bóng dáng Trúc Hạ, người đưa cơm mang đồ ăn đến, sau đó lại im lặng rời đi, cho dù Vạn Cẩn Phàm hỏi nàng cái gì, nàng đều không trả lời.

Vạn Cẩn Phàm không có tâm tư ăn cơm chút nào, ban đêm thạch thất rất lạnh, thân thể nàng suy yếu, phải quay lại trên giường dùng chăn bông quấn chặt bản thân lại. Gần nửa đêm, cửa sắt thạch thất rốt cuộc bị mở ra.

Hai nữ tử che mặt kéo Trúc Hạ vào, ném xuống đất xong đi ra ngoài.

Vạn Cẩn Phàm vội vàng từ trên giường nhảy xuống, ôm Trúc Hạ không rõ sống chết vào trong ngực, lúc này mới phát hiện toàn thân hắn ướt lạnh, giống như bị dội qua nước. Cầm bàn tay tái nhợt của hắn, lúc này mới phát hiện mu bàn tay lòng bàn tay tất cả đều là lỗ nhỏ, như là bị thứ gì đâm vào, móng tay còn lưu lại vết máu.

Vạn Cẩn Phàm hoang mang rối loạn ôm Trúc Hạ bế lên giường, từ tủ quần áo lấy quần áo ra, thay cho Trúc Hạ. Tất cả quần áo trong ngăn tủ đều giống nhau, xem ra địa phương này là một bang phái hoặc là giáo phái có tổ chức kỷ luật lại rất nghiêm.

Cởi quần áo Trúc Hạ ra, Vạn Cẩn Phàm hoàn toàn sợ ngây người, đôi tay nàng phát run không biết như thế nào cho phải, toàn thân Trúc Hạ đều là miệng vết thương thật nhỏ giống như bị kim đâm, có nơi còn có những giọt máu. Rốt cuộc.. Rốt cuộc vì cái gì muốn đối xử với hắn như vậy, phải có bao nhiêu thâm thù đại hận, mới có thể đối xử tàn nhẫn một người như vậy.