Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 14: Ghi nhớ



Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Nếu sau khi bị thương một mình liếm miệng vết thương, khả năng này chỉ có thể kích thích hận ý, thế nhưng nếu hai người cùng an ủi lẫn nhau, thì điều đó lại nhẹ nhàng dịu dàng.

Khi Vạn Cẩn Phàm trở lại thạch thất nhìn thấy Trúc Hạ không chờ nàng giống như trước kia, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, mặc dù toàn thân ngay cả thở cũng sẽ đau nhức, nhưng nàng vẫn vội vàng vọt vào. Nàng mới đi đến giữa phòng thì lảo đảo một cái té ngã trên mặt đất.

Trúc Hạ nằm ở trên giường nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, thấy Vạn Cẩn Phàm chật vật đang ngã xuống đất, giống như là không đứng dậy được, vội la lên: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy.. Khụ khụ.." Trúc Hạ khụ xong, vội vàng thở hổn hển mấy hơi, cảm giác sắp đem phổi ho ra ngoài vậy.

"Hô.." Nghe được tiếng nói của Trúc Hạ, Vạn Cẩn Phàm mới yên tâm lại, nhưng nàng thật sự không có sức lực đứng dậy, chỉ phải nói: "Ngươi.. Không có việc gì là được."

"Tiểu thư.. Các nàng, lại.. Lại bắt nạt ngươi sao?" Trúc Hạ cẩn thận hỏi, hắn muốn tự mình nâng Vạn Cẩn Phàm dậy nhưng không thể làm gì được, toàn thân không có mấy chỗ là tốt, hơi động một cái liền đau đến tận xương tủy.

"Không có.." Vốn là Vạn Cẩn Phàm nhắm mắt lẳng lặng quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên giãy giụa đứng dậy, nôn nóng hỏi: "Trúc Hạ, đã xảy ra chuyện gì, tại sao có một cỗ mùi máu tươi rất đậm."

"Làm, làm gì có.. Tiểu thư, khụ khụ.." Trúc Hạ không nghĩ tới Vạn Cẩn Phàm mẫn cảm như vậy, trước khi trở về hắn rõ ràng có rửa sạch người, lại vẫn bị nàng ngửi thấy.

"À.. Cách ta trong vòng mười trượng, một chút động tĩnh và mùi đều rõ như lòng bàn tay, ngươi đừng nghĩ gạt được ta." Vạn Cẩn Phàm nắm chặt cạnh giường, nỗ lực bò dậy, cầm tay Trúc Hạ, lại nghe thấy tiếng hắn hút không khí thật nhỏ, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

".. Không có việc gì." Trúc Hạ bị đâm thủng lời nói dối, cũng không muốn Vạn Cẩn Phàm lo lắng, ngoài miệng còn đang phủ nhận. Chỉ là không nghĩ tới Vạn Cẩn Phàm nhìn qua là một thư sinh yếu đuối, lại có bản lĩnh này, không khỏi khen: "Tiểu thư thật là lợi hại."

"Thật ngốc, có chuyện gì còn có thể không nói với ta." Vạn Cẩn Phàm vén ống tay áo của hắn lên, vốn cho rằng là chút vết thương da thịt, nào nghĩ đập vào mắt lại là vết đao nhìn thấy ghê người như vậy! Vết cắt dài từ khuỷu tay, thiếu chút nữa kéo dài tới cổ tay, vết đao rất sâu, da thịt hoàn toàn lật ra, vết thương chỉ xử lý đơn giản, ngay cả thuốc cũng chưa bôi.

"Tiểu thư, đừng.. Khụ khụ, đừng nhìn." Những miệng vết thương đó quá xấu xí, hắn sợ dọa đến nàng, ghét bỏ bản thân mình.

"Các nàng, các nàng sao lại có thể đối xử với ngươi như vậy." Tay Vạn Cẩn Phàm run rẩy muốn sờ một chút, nhưng lại sợ đau đến Trúc Hạ, trong lòng giống như bị muôn vàn đao cắt qua. Lúc trước quả thật không nên để hắn đi theo mình, nàng nhất thời ham ấm áp, không nghĩ đến lại đem hắn đẩy vào vực sâu vạn trượng này.

Trúc Hạ cắn cắn môi, suy yếu cười nói: "Tiểu thư, hôm nay Trúc Hạ thắng đó, từ nay về sau ta chính là đệ tử chính thức, về sau ta sẽ.. Có thể học công phu lợi hại.. Có thể không cho, khụ khụ.. Tiểu thư chịu khổ."

"Ngươi thật là.." Đồ ngốc chữ chưa nói khỏi miệng, Vạn Cẩn Phàm cười nói: "Trúc Hạ thật lợi hại, về sau ta liền dựa ngươi, vì không cho ta chịu khổ, ngươi nhất định phải tốt lên."

"Ha hả.." Trúc Hạ cười cười, cảm thấy trên người lại đau cũng đáng giá.

"Đều làm đệ tử chính thức rồi, tại sao ngay cả chút thuốc cũng không cho bôi." Vạn Cẩn Phàm không cần hỏi cũng biết hôm nay Trúc Hạ gặp phải chuyện gì, còn mạng đi ra từ loại địa phương kia, vậy đời này sẽ luôn sống ở trong sinh hoạt không thấy ánh mặt trời, trừ phi bị tử vong. Nàng không cần Trúc Hạ trải qua loại sinh hoạt này, cho nên, kế hoạch nên làm trước thời hạn.

"Có, ở trên bàn. Chờ ta có sức lực chút lại bôi." Thời điểm hôm nay hắn trở về, hữu hộ pháp nói là cho hắn thời gian ba ngày nghỉ ngơi, hắn nghĩ chính mình nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau cùng ngày thứ ba thì có thể giúp Vạn Cẩn Phàm làm việc, như vậy nàng có thể nhẹ nhàng chút.

"Ta giúp ngươi bôi thuốc đi." Vạn Cẩn Phàm hít sâu một hơi, nhất cổ tác khí (*) đi đến bên cạnh bàn cầm lấy bình thuốc, lại ngã trở lại mép giường.

(*) Nhất cổ tác khí: Không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối.

Trúc Hạ nghĩ miệng vết thương trải rộng trên người, bôi thuốc cho hắn, chẳng phải là muốn cởi sạch sao, vội vàng chối từ nói: "Không, không, không cần, Trúc Hạ tự mình có thể."

Vạn Cẩn Phàm sờ sờ đầu của hắn, hòa nhã nói: "Không thể bảo vệ ngươi, ta đã rất vô dụng, chẳng lẽ ngay cả bôi thuốc cho ngươi cũng không cho ta làm? Trên đời này, cam tâm đối xử tốt với ta chính là ngươi, cho ta cơ hội một lần đối xử tốt với ngươi, được chứ?"

"Ta.. Ta, tự mình làm." Vừa nghĩ đến việc cởi hết nằm ở trước mặt Vạn Cẩn Phàm, làm cái loại chuyện không được tự nhiên này, thật cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Ha ha.." Vạn Cẩn Phàm không thể ngăn chặn nở nụ cười, tay trái đặt ở trên đôi mắt của Trúc Hạ, nói: "Như vậy, có phải sẽ không thẹn thùng hay không?"

Trúc Hạ cảm nhận được tay của Vạn Cẩn Phàm gần đây trở nên thô ráp, chàng cảm thấy đau lòng. Còn không đợi hắn hồi phục lại tinh thần từ trong loại cảm giác này, liền cảm giác cổ áo của mình đang bị người ta cởi bỏ, muốn từ chối, lại mơ hồ có chút chờ mong. Lần đầu tiên có người sẽ đau lòng cho mình, bị thương sẽ có người bôi thuốc giúp mình. Hơn nữa, người này là Vạn Cẩn Phàm, người mà cả đời hắn cũng không trèo lên được.

Chỉ cần.. Nàng không chê là được.

Vạn Cẩn Phàm không nói gì, lẳng lặng nhìn vết thương lớn lớn bé bé trên người Trúc Hạ, vết thương mới vết thương cũ chỗ nào cũng có. Làm một nam tử, vậy mà hắn còn có thể sống sót, ngay cả mình cũng không thể không bội phục. Hiện tại lại bị mình liên lụy, quả nhiên hắn là một người có số khổ: "Trước kia Trúc Hạ thật sự quá khổ đi?"

Trúc Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của Vạn Cẩn Phàm, hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt của hoa hải đường trên người nàng, liền cảm thấy rất an tâm, miệng vết thương trên người cũng không đau như vậy: "Không đâu, có thể sống sót thì như thế nào cũng không khổ."

"Trên người nhiều vết thương như vậy, nhất định trước kia ngươi chịu rất nhiều tội, hiện tại lại bởi vì ta, tiến vào vực sâu ma quỷ này, rất hận ta đi." Vạn Cẩn Phàm nhịn xuống đau đớn nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, thật cẩn thận bôi thuốc cho Trúc Hạ.

"Không có, có thể đi theo bên cạnh tiểu thư, Trúc Hạ rất vui vẻ." Trúc Hạ cảm nhận ngón tay Vạn Cẩn Phàm chạm vào ngực của mình, chính là một trận run rẩy. Hắn cảm thấy e lệ, lại trộm vui mừng.

"Vui vẻ sao.." Khóe miệng Vạn Cẩn Phàm chứa đựng một tia cười, hỏi: "Vậy đi theo ta cả đời đi."

Trúc Hạ không nói gì, có lẽ trầm mặc là câu trả lời tốt nhất. Hắn nghĩ một ngày Vạn Cẩn Phàm còn dùng đến hắn, hắn sẽ đi theo bên cạnh nàng một ngày, nữ nhân này đã cho mình sinh mệnh, đã cho mình ấm áp, còn đã cho mình hy vọng. Tình cảm xúc động mãnh liệt như vậy khiến cho hắn nhịn không được muốn khao khát có được một lần.