Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 15: Gọi tên



Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Tả hộ pháp Hạnh Khê từ trong lòng móc ra một quyển sách, lại từ trong tay áo trượt ra một cái bình nhỏ, đưa tới trong tay Vạn Cẩn Phàm.

Vạn Cẩn Phàm mở sách ra, lại mở cái bình ra, mắt hướng bên trong nhìn, nói: "Chỉ có chút như vậy?"

"Nại Hầm trông giữ quyển sách đó thật sự nghiêm ngặt, khi ăn trộm con trăm tiết trùng chân này, suýt chút nữa bị nàng phát hiện." Hạnh Khê cẩn thận nhìn lén sắc mặt Vạn Cẩn Phàm, lo lắng nàng không vui một cái sẽ quất đánh bản thân mình.

"Ngươi ra bên cạnh chờ một chút." Dứt lời Vạn Cẩn Phàm liền chuyên tâm mở sách ra nhìn. Hạnh Khê đứng ở bên ngoài cách một trượng canh chừng, làm theo lời Vạn Cẩn Phàm nói, nói gì nghe nấy.

Uớc chừng qua một canh giờ, Vạn Cẩn Phàm đem sách ném tới trong lồng ngực Hạnh Khê, nói: "Mang sách trả về đi, đừng để nàng phát hiện. Lần sau lấytrộm sách, đừng cầm loại sách không có tác dụng gì này cho ta."

"Vâng, vâng.." Hạnh Khê đem sách cất kỹ, lại vâng vâng dạ dạ nói: "Chủ tử phải cẩn thận, trăm tiết trùng này nếu khống chế không tốt sẽ bị phản phệ."

"Ngươi có thể đi rồi." Vạn Cẩn Phàm xoay người cầm thùng nước lên, lắc lư đi về phía trên núi.

Hạnh Khê nhìn bóng dáng Vạn Cẩn Phàm đi xa, mới xoay người rời đi. Thật sự là một tên nô bộc trung thành không hai lòng.

* * *

Vạn Cẩn Phàm một bên bổ củi, một bên âm thầm nhớ rõ tất cả những gì vừa rồi đọc ở trong sách. Chăn nuôi độc trùng thế nào, làm sao để khống chế độc trùng, làm sao để dùng độc trùng giết người. Những cái đó đều không chấp nhận được một chút xíu qua loa, hơi sơ sẩy chút, là có thể lọt vào phản phệ.

Tuy rằng mình là người mang thuật số, hơn nữa hiện nay thiên hạ có thể xuất hiện người thứ hai không quá ba người, nhưng độc thuật vừa lúc là khắc tinh của thuật số, trái lại thuật số cũng là khắc tinh của độc thuật, học trò hai bên từ xưa đã đánh nhau rất lâu, hiếm khi có người có thể đem thuật số cùng độc thuật dung hòa cùng nhau. Thứ nhất là ở giữa môn phái có kẻ thù lâu năm, thứ hai là hai bên tu tập rất nhiều phương pháp trái ngược nhau, không cẩn thận một cái sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng mà đây đều là cái nhìn của người tu hành nông cạn, nếu tu vi có thể đạt tới trình độ của Vạn Cẩn Phàm đây, lại tu hành độc thuật cũng không phải là việc khó. Nhưng mà người có thể đạt tới trình độ giống như Vạn Cẩn Phàm, cũng đều là nhân vật môn phái cấp trưởng lão, hạng người đức cao vọng trọng này, tự nhiên là khinh thường tu tập độc thuật.

Rơi vào cái ma quật này, đối với Vạn Cẩn Phàm mà nói, cũng không rõ là họa hay là phúc. Chờ nàng việc lớn đã xong, chờ cảnh tượng kia, nàng có thể đoán được.

Vạn Cẩn Phàm bên này nghĩ, đại đệ tử của hữu hộ pháp Nại Hầm lại đúng giờ tới.

"Ha hả.. Khôi phục cũng không tồi nha, lại có thể làm việc." Nói xong nàng ta đoạt lấy rìu trong tay Vạn Cẩn Phàm, cầm trong tay lúc lắc, tựa hồ đang suy nghĩ chủ ý xấu gì.

Toàn thân Vạn Cẩn Phàm đều đau muốn chết, hôm nay có thể đứng lên đã coi như kỳ tích, làm sao nghĩ sau khi đánh đập nàng ngày hôm qua như vậy, còn không buông tha mình.

"Không nói lời nào?" Đại đệ tử một chân đá văng ra củi lửa bên chân, không có ý tốt đi đến bên cạnh Vạn Cẩn Phàm, cười hì hì nói: "Ngươi nói nếu là phế đi một bàn tay của ngươi, không biết ngày mai ngươi còn có thể làm việc không, khẳng định là vẫn có thể đi, một bàn tay cũng là tay, như vậy ta phế một đôi được không?"

Vạn Cẩn Phàm giận quá thành cười, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn nàng ta, nói: "Vậy xem ngươi có bản lĩnh kia không.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Nữ nhân sửng sốt, bỗng nhiên cười ha hả: "Ái chà, chà.. Tiến bộ, không tệ, ta đang lo ngươi không nói lời nào khiến ta quá nhàm chán đây." Trong mắt nàng ta hiện lên tàn nhẫn, vung rìu lên muốn hướng Vạn Cẩn Phàm bổ xuống. Mắt thấy đôi tay kia sắp phải tách rời từ trên cánh tay của nàng xuống, phun ra hoa máu xinh đẹp, đột nhiên cổ nàng ta đau xót, thấy hoa mắt rồi ngất đi.

Rìu rơi trên mặt đất, tạo ra tiếng vang thật mạnh.

"Chủ tử, không có việc gì đi." Tả hộ pháp Hạnh Khê vội vàng quỳ xuống, chỉ sợ Vạn Cẩn Phàm có chút bất mãn: "Tha thứ cho tiểu nhân tới muộn, thỉnh chủ tử trách phạt."

Vạn Cẩn Phàm không nói gì, cong người xuống lục soát vài cái ở trên người đại đệ tử vừa chết ngất kia, lấy ra một quyển sách cùng mấy cái bình sứ. Mấy con sâu bởi vì ký chủ hôn mê không có mệnh lệnh khống chế, từ cổ áo cùng cổ tay áo chậm rãi bò ra.

"Chủ tử, nàng hôn mê lâu rồi, đám sâu này nếu như chạy mất, sẽ bị phát hiện, sẽ bị hoài nghi." Hạnh Khê chỉ chỉ bình sứ trong tay Vạn Cẩn Phàm, lại nói: "Mấy cái chai này là ký chủ ngủ ban đêm dùng để khống chế sâu."

Vạn Cẩn Phàm cân nhắc, nói: "Bây giờ ngươi biết nên làm cái gì đi, loại giờ này, đừng tới phiền ta."

"Vâng. Chủ tử xin yên tâm." Hạnh Khê vừa nghe khẩu khí Vạn Cẩn Phàm không tốt, sợ tới mức run lên.

Vạn Cẩn Phàm đem sách trong tay một tờ lại một tờ xem, thở ra một hơi, đem sách thả lại trong lồng ngực nữ nhân, cầm lấy rìu tiếp tục chẻ củi.

Hạnh Khê thấy nàng không có trách cứ, nhẹ nhàng thở ra, đem đại đệ tử kéo đi ra ngoài.

Vạn Cẩn Phàm biết nàng đem người mang đi thi triển thuật số, cho nàng một cảnh tượng huyền ảo, khiến nàng cho rằng hôm nay lại lần nữa bị đánh đập là mình. Chỉ là, cái phương pháp này không phải kế lâu dài.

* * *

Ban đêm, chờ Vạn Cẩn Phàm trở lại trong phòng, nhìn thấy Trúc Hạ đang khâu vá cái gì ở trên quần của nàng.

"Tiểu thư, đã trở lại. Mau tới đây ngồi, có mệt hay không?" Trúc Hạ vui mừng đứng dậy kéo Vạn Cẩn Phàm qua, ở trên người nàng xem đi xem lại, sợ nàng lại bị người ta bắt nạt. Thầm hận chính mình vô dụng, khiến nàng vẫn luôn chịu tội.

"Đã nói không cần gọi ta là tiểu thư." Vạn Cẩn Phàm kéo hắn đi đến mép giường, đem hắn ấn ở trong ngực: "Gọi ta Cẩn Phàm là được, đang làm cái gì vậy?"

Trúc Hạ không được tự nhiên xê dịch thân thể, cầm lấy quần áo trên giường, cầm kim, nói: "Thêu một đóa hải đường lên đây."

Vạn Cẩn Phàm đem đầu dựa vào trên đầu vai hắn, nhìn bộ dạng nghiêm túc xe chỉ luồn kim của hắn, khóe mắt có chút ướt át: "Thật đẹp."

"Tiểu thư thích là được." Trúc Hạ vui vẻ cười cười, ngón tay sờ lên cánh hoa: "Trách không được tiểu thư thích hải đường thiết huyết, thì ra.. Chỉ là Trúc Hạ hy vọng đời này tiểu thư chỉ cần sống vui vẻ là được, đừng vì những sự việc đó mà mệt chính mình."

"Đã nói không cần gọi ta là tiểu thư, gọi Cẩn Phàm, gọi tới nghe một chút." Vạn Cẩn Phàm cầm tay hắn, lòng bàn tay vuốt ve lòng bàn tay thô ráp của hắn, trên đời này mọi người đều yêu công tử mềm mại, chính là, không ai có thể hiểu được vẻ đẹp của Trúc Hạ. Một nam nhân cam nguyện vì bảo vệ nữ nhân mà làm chính mình mạnh lên, trên đời chỉ có một người, còn tốt nữa, người này thuộc về mình.