Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 2: Lần đầu gặp gỡ



Tới trấn Sung Phán đã nửa tháng, Vạn Cẩn Phàm đã thích ứng sinh hoạt ở nơi này không sai biệt lắm. Ở đây thật bình đạm giản dị, yên lặng tường hòa.

Đế đô giống như là ảo ảnh của giấc mộng đã tiêu tan, rất không chân thật, thật giống như chưa bao giờ xảy ra. Những phủ điện kim bích huy hoàng, miếu thờ lưu ngọc rộng rãi, đình đài lầu các quý khí xa hoa đó, đều như một mạt bụi bậm thoáng qua ở kiếp trước.

Vạn Cẩn Phàm không biết loại chuyển biến này là hạnh phúc vẫn là bi ai, lúc này đây chẳng qua, nàng là một dân chúng nhỏ bình thường, sống ở ngoài trần thế.

Ngón tay ở tay phải kéo căng ra, đem một gốc cây hải đường trong bồn hoa cắt rớt một số cành, nhìn cành lá hải đường tươi tốt, Vạn Cẩn Phàm suy nghĩ: "Vào mùa này, nên mua chút hoa súng mang về trồng."

Đến mười bảy tuổi này, có bao nhiêu nữ tử thỏa thuê mãn nguyện, suy nghĩ về quốc gia đại sự? Một nắng hai sương khát khao mình có sự nghiệp rộng lớn. Còn nàng, lại lẻ loi cô độc giống như một lão nhân, như một hoàng hôn sớm chiều dần trôi, hàng ngày sống tầm thường, trầm tĩnh như nước.

"Tiểu thư.." Thanh âm Hà thẩm nghe tới có chút kích động. Vạn Cẩn Phàm quay đầu nhìn lại, khuôn mặt kia nếp nhăn đã mọc lan tràn, thế nhưng lại xuất hiện vui mừng.

Buông kéo trong tay xuống, đưa bàn tay vào chậu nước bên cạnh rửa sạch, Vạn Cẩn Phàm vô lực cười cười, nói: "Chuyện gì?"

"Thị vệ Thành đến, nói là bệ hạ phái nàng tới." Trong thanh âm khàn khàn của Hà thẩm không che dấu nổi kích động.

Vạn Cẩn Phàm nhíu mày, mình đã nghèo túng thành cái dạng này, còn có cái gì đáng giá để các nàng phái người tới tìm kiếm? Hơn nữa, người xuất động thế nhưng là người bên cạnh mẫu hoàng, người rất được coi trọng hiện nay thị vệ Thành.

"Nàng có nói là vì sao mà đến không?"

Hà thẩm còn không có trả lời, thì có một thanh âm nữ tử truyền đến: "Tề vương điện hạ, thần Thành An Liễu tiến đến bái kiến, điện hạ vạn phúc."

Vạn Cẩn Phàm lui một bước về phía sau, nghiêng người tránh thoát phương hướng Thành An Liễu quỳ lạy, đạm nhiên nói: "Thành thị vệ lần này đến đây, không biết là vì chuyện gì?"

"Thỉnh điện hạ.. Có không.." Thành An Liễu kéo dài đuôi âm thanh, dừng một chút, lại nhìn Hà thẩm đứng bên cạnh vài lần. Hà thẩm vừa thấy tình cảnh này, liên tục đối Vạn Cẩn Phàm cung kính cong người xuống, xin cáo lui nói: "Điện hạ cùng Thành đại nhân chậm rãi nói chuyện, tiểu nhân ra bên ngoài chờ hầu hạ."

Vạn Cẩn Phàm lấy ra một mảnh khăn vải bông, chà lau tay vừa được rửa không chút cẩu thả nào, đối với người quỳ trên mặt đất làm như không thấy. Thành An Liễu thấy vậy, chỉ phải mở miệng báo mục đích đến đây, nàng nói: "Là bệ hạ phái thần tới hầu hạ điện hạ."

Nghe được những lời này, Vạn Cẩn Phàm rốt cuộc nâng mắt nhìn về phía Thành An Liễu, nhưng sắc mặt vẫn bình thường như cũ, trấn định như lúc ban đầu, nói: "Đứng lên đi."

Thành An Liễu đứng dậy, đứng ở một bên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn người chủ tử mới này, trong mắt hiện lên mạc danh ánh sáng. Ở trong ấn tượng của nàng, vị tứ hoàng nữ này là một nhân vật không có tiếng tăm gì. Tuy rằng tướng mạo cũng coi như xuất chúng, nhưng trong hoàng cung khắp nơi đều là mỹ nhân, nàng cũng không có ấn tượng nhiều lắm về vị tứ hoàng nữ này, đặc biệt là trên đỉnh đầu nàng còn có Vạn Cẩn Quân, một người vô cùng ưu tú. Nói đến học thức sách luận, cũng chưa từng nghe vị thái phó nào đề điểm khen qua nàng. Lại nói chiến công, thành tích, ôi.. Nếu không phải ở bữa tiệc hoàng gia có thể nhìn thấy vài lần vị tứ hoàng nữ này, sợ là đại thần Cát quốc đều sẽ quên, nữ hoàng Cát quốc còn có một vị nữ nhi đứng thứ tư.

Nói như vậy, Cát quốc có một Vạn Cẩn Quân, ai sẽ còn đem đôi mắt đặt ở trên người vị hoàng nữ khác. Dù sao, trước khi nàng tới đây thực sự là u mê không hiểu nữ đế vì sao sẽ đem nàng đưa cho Vạn Cẩn Phàm, điều này vẫn luôn làm nàng cảm thấy là đại tài tiểu dụng. Nhưng lời nói của quân vương chính là thánh chỉ, cho dù trong lòng không muốn vạn phần, nàng vẫn là ngày đêm chạy tới bên người Vạn Cẩn Phàm.

Giờ phút này nàng lại càng thêm u mê không hiểu. Nữ tử trước mắt đối với nàng đã đến không có hiện ra chút hứng thú nào, ngược lại là mặc kệ nàng, khoanh tay đứng ở trên bậc thang đình hóng gió, ngước mắt nhìn lên nắng sớm. Nơi đây thật yên tĩnh, đẹp đến giống như một một chốn tiên hoa.

Trong lúc Thành An Liễu cho rằng người thiếu nữ mười bảy tuổi trước mắt này sẽ luôn đứng yên như vậy thì nàng lại lên tiếng, thanh âm u ám: "Thành đại nhân, đừng gọi ta cái gì điện hạ, vương nữ linh tinh, ta đảm đương không dậy nổi, nếu ngươi thế nào cũng phải kính ta một tầng, vậy kêu ta là tiểu thư đi."

Thành An Liễu kinh ngạc, đối với chuyện nàng bị biếm thành thứ dân, biết nội tình so người khác nhiều một chút, nàng cũng biết vì sao nữ đế phải đem nàng phái đến bên người Vạn Cẩn Phàm. Nàng cho rằng lần nữa nhìn thấy vị quý gia tiểu thư này bị biếm thành thứ dân sẽ chưa gượng dậy nổi, mượn rượu giải sầu, dáng vẻ thất vọng không chịu nổi, tình huống có lẽ tốt nhất không gì hơn là bất chấp tất cả, suy sụp không ra hình dạng gì. Bởi vì, ai bị vu oan giá họa thành tù nhân, tiếp theo không thể hiểu được bị biếm thành thứ dân, một hoàng nữ thân kiều thể quý, ngạo khí nơi nào có thể chịu được, huống chi, nàng vẫn là một người chưa sống khổ bao giờ, thiếu nữ mười bảy tuổi chưa từng trải qua sóng gió.

Không ngờ lúc sau tới tình huống lại là như vậy, nữ tử này so với mình đều trấn định rất nhiều. Nàng nhìn qua chỉ có một chút tiêu cực mà thôi, sinh hoạt lại tiến hành như bình thường. Thời điểm Thành An Liễu đi vào tòa nhà nhỏ này đã âm thầm lưu ý, nơi này được dọn dẹp thật sự sạch sẽ, hơn nữa được bố trí cũng thực tinh tế, nhìn ra được chủ nhân ngôi nhà ở là người cực kỳ lịch sự tao nhã, rất chú trọng chất lượng sinh hoạt, là người cẩn thận.