Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 8: Ám Đấu



Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

Vạn Cẩn Phàm ngồi ở phía dưới hoa đằng, mặt không chút thay đổi nhìn bản đồ tám nước được bày ra, vẫn không nhúc nhích ngây người gần hai canh giờ.

Trúc Hạ nhẹ nhàng dạo bước đi đến bên cạnh nàng, nửa ngày muốn nói lại thôi. Về sau chàng vẫn quyết định mở miệng: "Tiểu thư, nên dùng cơm."

Vạn Cẩn Phàm không động đậy, nàng vẫn chuyên chú hết sức nhìn bức vẽ của nàng.

Trúc Hạ nhìn tấm da dê được vẽ đến màu sắc rực rỡ trên mặt đất một chút, chỉ cảm thấy bức vẽ không hề có kết cấu này thật khó coi, thật không hiểu được vì sao tiểu thư đối với loại đồ vật này si mê như vậy, nhưng làm một hạ nhân, trách nhiệm của mình hẳn là kêu chủ tử ăn cơm, liền căng da đầu kêu lên lần nữa: "Tiểu thư, ăn cơm rồi lại xem đi."

Vạn Cẩn Phàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trúc Hạ một chút, thời điểm khuôn mặt lạnh như băng đang nói chuyện, giống như cơ bắp cũng sẽ không động: "Ngươi nói.. Làm hoàng đế chơi có vui hay không?"

Trúc Hạ nghe xong bị dọa không nhẹ, vội vàng xua tay lắc đầu, kinh hoảng nhìn nhìn bốn phía, mới nhỏ giọng nói: "Tiểu thư không thể nói lung tung, bị người khác nghe thấy sẽ bị cho rằng đại nghịch bất đạo, phải chém đầu!"

"Chém đầu?" Thân mình Vạn Cẩn Phàm ngồi xổm xuống, đem bản đồ đang trải rộng ra trên mặt đất cẩn thận cuốn lại, không cho là đúng hừ một tiếng. Nghĩ rằng nàng là người chưa gặp qua máy chém sao?

"Thành.. Thành, tiểu thư.." Trúc Hạ lui một bước nhỏ, theo bản năng chắn trước người Vạn Cẩn Phàm. Trước đó không lâu hắn mới biết được quan hệ của tiểu thư cùng Thành An Liễu cũng không thân lắm, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy Thành An Liễu hình như là một cái uy hiếp lớn với tiểu thư. Nếu.. Lời vừa nói lúc nãy bị người trước mắt này nghe được, như vậy.. Sẽ như thế nào đây..

Vạn Cẩn Phàm sau khi đứng dậy không hề kiêng kị mà nhìn Thành An Liễu, bộ dáng vừa hưng phấn lại sợ hãi, không nóng không lạnh nói: "Làm sao? Thành tiên sinh có cái ý tưởng gì sao?"

"Ngươi.. Vừa rồi nói.." Thành An Liễu càng thêm có chút không thích ứng với Vạn Cẩn Phàm của hiện tại, trước kia nữ hài này chẳng qua chỉ là tử khí trầm trầm, ông cụ non chút, nhưng hiện tại, nữ tử tuổi còn trẻ này, toàn thân âm u đến tà khí.

Chỉ là đang nghe đến thời điểm nàng nhắc tới muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trong lòng vẫn nhiệt huyết sôi trào mười phần, đối với một tên tử sĩ trung thành với hoàng thất mà nói, ở trong quá trình tranh quyền đoạt vị, huyết tinh bạo lực, chiến trường chém giết mới có thể đạt được giá trị của bản thân, lại nói nữ hoàng đã đem nàng ban cho Vạn Cẩn Phàm, như vậy từ nay về sau nàng đều sẽ được coi là người Vạn Cẩn Phàm ấn ký, hoặc là sống rồi đi theo Vạn Cẩn Phàm sinh, hoặc chết theo Vạn Cẩn Phàm.

Thành An Liễu là một người trung thành, trừ phi nữ hoàng sửa đổi lập mệnh, đời này nàng đều sẽ không phản bội Vạn Cẩn Phàm. Cùng với việc sống mà không có tiếng tăm, nàng càng nguyện ý chết một cách oanh oanh liệt liệt. Chỉ cần Vạn Cẩn Phàm muốn tranh ngôi vị hoàng đế, cho dù đây là một con đường Tu La, nàng cũng sẽ không chút do dự đi xuống.

Chỉ là, mộng đẹp của Thành An Liễu, Vạn Cẩn Phàm lại không muốn cho: "Thành tiên sinh, ngươi hiểu sai ý rồi, làm hoàng đế là chuyện nhàm chán như vậy, ta khinh thường nhất. Nhưng mà, không lâu nữa ta liền sẽ mang đến cho người chuyện so với làm hoàng đế chơi càng hay hơn."

Thành An Liễu chán nản, muốn đi kéo tay Vạn Cẩn Phàm để nói ý kiến của mình cho nàng, nhưng không ngờ bị nàng phất tay áo hất ra, đành phải cả giận nói: "Tiểu thư muốn làm cái gì cũng có thể thỏa thích đi làm, nếu tiểu nhân đã theo tiểu thư, tự nhiên là trung thành tuyệt đối, tuyệt không có ý nghĩ cá nhân. Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao, tiểu nhân nói đến thế thôi, quyết không phản bội!"

Khóe miệng Vạn Cẩn Phàm khẽ nhếch, hơi mang trào phúng, cũng không nói tiếp tỏ thái độ, chỉ là ở thời điểm đi qua bên cạnh Trúc Hạ, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Cho dù có mười cái ngươi che ở phía trước ta, ở trước mặt nàng cũng không làm nên chuyện gì, lần tới không cần ngu như vậy."

Trúc Hạ cắn môi, đôi mắt đề phòng nhìn Thành An Liễu, thầm hận bản thân vô dụng, liền đi theo thân ảnh đang ngạo nghễ rời khỏi của Vạn Cẩn Phàm.