Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 9-2: Minh sạn



Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

"Vương nữ?, Ngươi là đang châm chọc ta sao!" Vạn Cẩn Phàm cười trào phúng: "Một vương nữ bị mẫu thân tùy tiện vứt bỏ? Một vương nữ đối với các tỷ tỷ mà nói tùy thời đều có thể hy sinh? Một vương nữ bị bá tánh căm hận thông đồng với địch phản quốc? Thành An Liễu, ngươi cho rằng ta không biết buổi tối mỗi ngày ngươi âm thầm giúp ta xử lý bao nhiêu người sao? Ngươi cho rằng ta không biết ta là một người sống ở kề cận cái chết sao? Ngươi nói, các tỷ tỷ của ta có phải rất có ý tứ hay không, ta yếu đuối đến mức ngay cả một nam tử cũng không bằng, các nàng làm sao còn không buông tha ta? Vu oan giá họa ta cũng nhận, xưa nay cũng có mà, thế nhưng là vì sao, rõ ràng cái gì ta cũng không làm, các nàng vậy mà còn muốn mạng của ta! Ngươi nói đi, đây rốt cuộc là vì sao, ta có cái gì có thể uy hiếp được các nàng?"

Trong lòng Thành An Liễu lộp bộp nhảy dựng, một người toàn bộ sự việc nhìn giống như vô tri nhất, không nghĩ rằng trong lòng nàng giống như gương sáng. Một người che giấu đến sâu như vậy, muốn nói không có uy hiếp, có quỷ tin tưởng. Quả nhiên mỗi người trong hoàng thất đều không dễ chọc. Hiện tại Thành An Liễu không biết có nên may mắn hay không, chính mình theo một người như vậy: "Vương nữ không cần tức giận, cũng không cần thương tâm, nếu các nàng không lưu tình, ngươi ăn miếng trả miếng là được, hạ thần vĩnh viễn đứng ở bên cạnh vương nữ, tất cả trong kinh cũng chuẩn bị giúp ngươi, chỉ cần ngươi muốn.."

"Ta không hiếm lạ!" Vạn Cẩn Phàm lạnh giọng đánh gãy nàng: "Ngôi vị hoàng đế có cái gì phải tranh, thật là một đám ngu xuẩn!"

Thành An Liễu không rõ, trên đời này còn có sự việc so với làm hoàng đế càng mê người hơn sao? Huống chi người trước mắt này là một vương nữ, nàng là người hiểu rõ nhất làm hoàng đế có bao nhiêu tốt đẹp: "Nếu vương nữ không muốn xưng vua, vậy muốn làm cái gì?"

"Thành An Liễu, tốt nhất hiện tại ngươi nên biến mất khỏi trước mắt ta ngay. Cái gì trung thành vĩnh viễn ngươi nói mỏi răng hàm gì đó, vẫn là để lại cho mẹ con ba người ở kinh đô kia nói đi thôi! Ngươi chính là một con chó của mẫu hoàng, nếu không có mệnh lệnh của nàng, ngươi sẽ nguyện ý ở với ta tại trấn Sung Phán nho nhỏ này sao? Ngươi bất mãn đối với ta lại không phải ngày một hai ngày, đừng cho là ta không biết!" Vạn Cẩn Phàm hít sâu một hơi, toàn thân đều đang run rẩy.

Thành An Liễu siết chặt hai nắm đấm, rất muốn đem người đối diện này phế đi. Nhưng cũng không phủ nhận rằng chính mình chỉ biết nghe lệnh của nữ hoàng. Tuy rằng ý tứ của nữ hoàng là về sau sinh tử của mình đều giao cho Vạn Cẩn Phàm, nhưng chuyện hoàng gia lại có vài chuyện làm sao có thể nói chuẩn.

"Loại người ngu trung như ngươi khiến cho người ta ghê tởm nhất, sinh tử đều tùy vào hắn, không có mộng tưởng, không có tự do, không có tư tưởng, ngươi nói, loại người giống như ngươi sống có ý nghĩa gì?" Vạn Cẩn Phàm châm chọc nhìn nàng một cái, vội vàng biến mất ở trong bóng đêm.

Trong lòng Thành An Liễu cứng lại, nhìn bóng đêm mờ mịt, cảm thấy tối nay dị thường hiu quạnh.

* * *

Vạn Cẩn Phàm về đến nhà, mới vừa đi vào phòng ngủ thì thấy Trúc Hạ đang ngồi bên cạnh đống hồ sơ công văn.

Trúc Hạ chưa thấy qua Vạn Cẩn Phàm tức giận, một khuôn mặt vốn dĩ đã lạnh như băng, ở dưới dưới sự tức giận càng thêm đáng sợ dọa người.

"Tiểu thư, ta chuẩn bị canh giải rượu cho ngươi, thừa dịp hiện tại còn nóng uống đi, bằng không buổi sáng ngày mai sẽ đau đầu." Trúc Hạ cẩn thận nhìn sắc mặt Vạn Cẩn Phàm, thấy nàng không tỏ thái độ, thì lấy ra một chén nước canh từ một cái hộp nhét đầy vải bông.

"Đi ra ngoài!" Vạn Cẩn Phàm không muốn giận chó đánh mèo với người khác, bây giờ nàng cần thời gian yên lặng một chút.

Trúc Hạ bưng chén, không có rời đi, cẩn thận đưa đến trước mặt Vạn Cẩn Phàm: "Hà thẩm nói nhất định phải nhìn ngươi uống xuống, nàng nói, nói.. Tiểu thư phải yêu quý thân thể của chính mình."

Vạn Cẩn Phàm giơ tay vung lên, nước canh rải đầy đất, tiếng chén sứ vỡ vụn thanh thúy ở ban đêm cả kinh đến đau lòng người: "Đi ra ngoài!"

Trúc Hạ yên lặng nhìn một mảnh dơ bẩn trên mặt đất, kiên định ngẩng đầu nói: "Tiểu thư, ta không biết sự việc gì khiến ngươi tức giận như vậy, nhưng ngươi không thể đạp hư lòng tốt của người quan tâm ngươi. Ngươi có thể không uống, nhưng ngươi không thể làm hỏng. Ngươi có biết hay không.."

"Cút.." Vạn Cẩn Phàm vòng qua Trúc Hạ, chuẩn bị đi ngủ.

Trúc Hạ giữ chặt ống tay áo của nàng, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, từ sau khi cha chết, người chân chính đối xử tốt với ta trừ bỏ Hà thẩm chính là tiểu thư. Trúc Hạ nghe Hà thẩm nói thân thể tiểu thư rất yếu, cho nên nghĩ hết biện pháp muốn thân thể tiểu thư tốt lên. Tiểu thư, ngươi là dạng thiên kim nhà giàu, khả năng thật sự không biết, một cái thân thể khỏe mạnh rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Đối với Trúc Hạ mà nói, thân thể khỏe mạnh có thể chịu nổi đánh đập, có thể ngăn cản chửi mắng, cũng là bảo vệ được người mình quan tâm, có thể ở thời điểm bị người khác đuổi giết, có đầy đủ sức lực né tránh, còn có thể làm tất cả sự việc bản thân muốn làm. Trúc Hạ cho rằng, một nhân tài hiểu được yêu quý bản thân có thể thừa nhận được tất cả không công bằng trên đời này, mới có thể ưỡn đến thẳng sống lưng trước mặt người đang xem thường ngươi, nói cho hắn, cho dù ngươi vừa hận ta, vừa chán ghét ta, ta chính là có bản lĩnh lắc lư ở trước mặt ngươi, còn khiến ngươi không tổn thương được ta, ngươi tức giận đến ngứa răng cũng không có cách bắt ta."

Trúc Hạ thấy Vạn Cẩn Phàm không có quăng tay hắn ra, vì thế tiếp tục nói: "Tiểu thư, trên đời này người có thể thật lòng thật dạ đối đãi ngươi không nhiều lắm, cho nên, xin ở thời điểm người kia còn ở bên cạnh ngươi, thật tốt quý trọng. Sau khi cha Trúc Hạ đi, Trúc Hạ mới hiểu được bản thân là một người đáng thương biết bao, bởi vì, trên đời này không bao giờ sẽ có một người đối tốt với Trúc Hạ như vậy.."

Tay Vạn Cẩn Phàm dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Trúc Hạ, mặt đã đầy nước mắt.

Trúc Hạ giơ tay dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng nói: "Tiểu thư, hẳn là ngươi cảm thấy bản thân là một người hạnh phúc. Trúc Hạ rất hâm mộ."

Vạn Cẩn Phàm nghe được câu này, nước mắt càng rơi như mưa. Nàng Vạn Cẩn Phàm sống mười bảy năm qua, cha không thân, nương không yêu, còn bị các tỷ tỷ lợi dụng, thậm chí ngay cả tánh mạng lúc nào cũng có thể vứt bỏ

Hạnh phúc cái chữ xa xỉ này khiến cho nàng cảm thấy bản thân thật hèn mọn.