Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 118: Bí mật của Hiên Viên Dật



Xe ngựa chậm rãi chạy trên ngã tư đường náo nhiệt, sắc trời dần dần tối, ánh chiều tà đỏ như máu, trời chiều chiếu lên khiến cả vùng đất vàng rực, toàn bộ cổ thành phủ màu vàng y hệt cánh ve.

Mày kiếm Hiên Viên Dật hơi nhíu lại, trên ngực truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, hắn một tay che lồng ngực, tay phải run lẩy bẩy từ trong lòng ngực lấy ra viên thuốc: ‘rầm ——" một tiếng, cứng rắn nuốt xuống.

Thật là khổ. . . . . . tư vị khổ sở như thế đối với hắn mà nói đã sớm là chuyện bình thường, dù sao uống thuốc này đã năm năm rồi.

Viên thuốc nuốt vào to cỡ một viên phật châu, ngực cũng không có đau đớn như vừa rồi, theo một tiếng thở dài, thân thể hắn khẽ ngửa ra sau, thân thể thon dài nghiêng người dựa vào trên nệm êm sau lưng, ngón trỏ thon dài khép lại, nhắm mắt dưỡng thần.

"Giá" Từ phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, một bạch mã trong đám người chạy như bay đến: " Ngưng nhi, nắm chặt." Chân mày Hiên Viên Dật không biến sắc nhíu lại, chợt mở ra cặp tròng mắt thâm thúy, màn xe theo gió từ từ phất lên, chỉ thấy một liệt mã màu trắng nhanh chóng phóng qua tầm mắt của hắn, tròng mắt đen thoáng qua một tia kinh ngạc, mặc dù thời gian rất ngắn ngủi, nhưng hắn trong thời gian ngắn nhất lại bắt được bóng dáng của nàng, nhịp tim bắt đầu nhảy lên, không sai! Nhất định là nàng, hắn càng thêm xác định nữ tử ngồi ở trên bạch mã là Nam Cung Tự.

"Thiên Vấn!"

Mộ Thiên Vấn theo bản năng đem ngựa quay đầu, liếc nhìn người đánh xe, người đánh xe hiểu ý dừng xe ngựa.

"Vương. . . . Chủ tử có gì phân phó?"

Hiên Viên Dật chợt vung màn xe lên, như nổi điên từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn bạch mã sớm bị đám người bao phủ, hắn nhướng mày, xoay người vội vàng hỏi Mộ Thiên Vấn: "Nữ tử mới vừa cưỡi bạch mã có phải Tự nhi hay không?"

Mặt Mộ Thiên Vấn kinh ngạc: "Bẩm chủ tử, mới vừa rồi con ngựa kia cưỡi quá nhanh, thuộc hạ không thấy rõ tướng mạo của người ngồi trên."

Hiên Viên Dật nhíu mày, sải bước đi lên trước kéo cương ngựa, đang muốn nhảy lên ngựa đuổi theo thì con ngươi chợt mở ra, trên ngực, rất đau, so với bình thường còn đau hơn, trước mắt một trận choáng váng, cả người liền từ trên lưng ngựa lăn xuống, dưới ánh mắt tò mò của mọi người ngất xỉu.

Thời tiết mùa xuân, khí hậu vẫn còn lạnh lẽo, ánh trăng ở dưới mây đen lộ ra ánh sáng mông lung, đêm đã khuya.

Trong sương phòng khách điếm, màn cửa bốn bề theo gió phiêu dật, ngọn đèn dầu trên cột gỗ vụt sáng, cánh cửa ngăn cách bằng giấy in lên bóng dáng của thị vệ canh giữ bên ngoài.

"Khụ khụ. . . . . ."Một tiếng ho kịch liệt phá vỡ không khí yên tĩnh này.

Mộ Thiên Vấn nằm sấp ở trên bàn dài chợt mở mắt, theo bản năng đứng dậy đi vào trong bình phong, chỉ thấy Hiên Viên Dật yếu đuối tựa vào đầu giường, che miệng ho khan, chân mày nhất thời nhíu lại, vội vàng rót chén nước, từ trong bọc lấy ra một viên thuốc, đưa cho Hiên Viên Dật: "Vương gia uống thuốc đi."

Tròng mắt đen của Hiên Viên Dật dưới ánh nến dâng lên một tia sắc bén lạnh lẽo, tay phải nâng lên, ống tay áo phất qua viên thuốc Mộ Thiên Vấn đưa tới, che miệng ho khan: "Đáng chết, năm năm uống thuốc rồi, bệnh này sao không thấy có hiệu quả, vứt hết, sau khi trở về xem ta có lột da Quỷ y không." Mấy chữ cuối cùng kia là từ kẽ răng cứng rắn đi ra, đều nói thuốc đắng dã tật, thế nhưng thuốc hắn uống năm năm, khổ cũng năm năm, tuy nói có thể hóa giải đau đớn, nhưng cái bệnh này lại năm này sang năm khác càng lợi hại hơn.

Lời Hiên Viên Dật nói khiến Mộ Thiên Vấn nghe chỉ có thể làm như không có gì, ai bảo Vương gia. . . . Hắn nhíu mày, rốt cuộc không nhịn được nói: " Vương gia, nếu như ngươi không muốn bị đau nữa, vậy thì buông tha nội lực đi!"

Nghe lời này, Hiên Viên Dật chợt níu mày, ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn Mộ Thiên Vấn, không nói gì, từ trong tay hắn đoạt lấy bình thuốc, lấy ra một viên thuốc nuốt xuống.

Mộ Thiên Vấn thấy Hiên Viên Dật cố chấp như vậy, càng thêm đau lòng Vương gia: "Vương gia ngài việc gì phải chịu tội như vậy? Biết rõ ràng thân thể ngươi bây giờ đã không thể. . . . . . . Nhưng vẫn vì Vương phi. . . ."Nói đến đây hắn không dám nói thêm gì nữa, rất sợ kích thích đến Vương gia.

Hiên Viên Dật không tức giận, chỉ là chậm rãi khép lại cặp mắt mệt mỏi, mười ngón tay khép lại, lạnh nhạt nói: " Bổn vương mệt mỏi, ngươi lui ra đi!"

"Vương gia, ngài vẫn nên nghe lời thuộc hạ khuyên. . . . . . ."

"Ngươi nghe không hiểu ý của Bổn vương sao?" Giọng điệu tựa như bình thản, lại lộ ra uy nghiêm làm người ta không dám kháng cự.

"Dạ, thuộc hạ cáo lui."Mộ Thiên Vấn không thể làm gì khác hơn là im lặng, lui xuống.

"Triệt nhi."Hiên Viên Dật lười biếng mở con ngươi hẹp dài ra, liếc nhìn mạt hắc ảnh trên song cửa sổ, khép cặp mắt lại, nhàn nhạt lên tiếng.

"Dạ, nghĩa phụ."Rất nhanh ngoài cửa sổ đáp một tiếng.

‘kẽo kẹt’ một tiếng thanh thúy vang lên, một bóng người màu xanh lam từ ngoài cửa sổ nhảy vào, chỉ thấy thiếu niên trước mặt tướng mạo mặc dù non nớt, thế nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, còn có cặp mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua ánh sao, liếc mắt một cái cũng biết thiếu niên này đã được bồi dưỡng thành tài.

"Triệt nhi, chuyện giao cho ngươi, tiến triển như thế nào?" Nam nhân nhắm mắt dưỡng thần vân đam phong khinh hỏi, tùy ý khiến cho từ sâu trong nội tâm người ta xông ra một chút kinh sợ. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Không sai, Triệt nhi trong miệng Hiên Viên Dật chính là bé trai năm đó bị Nam Cung Tự thu nuôi, Tiểu Cẩu Nhi. Hôm nay hắn đã là thiếu niên phong độ nhanh nhẹn, trong năm năm Nam Cung Tự rời đi, Hiên Viên Dật liền đối với hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, để thập bát kỵ ưng làm sư phụ của hắn, tiểu tử này quả nhiên không khiến cho hắn thất vọng, ngắn ngủn trong vòng năm năm liền học được tuyệt chiêu của thập bát kỵ ưng, nếu bồi dưỡng thêm mấy năm, chỉ sợ tiểu tử này không ai có thể chế phục được hắn.

"Xin nghĩa phụ yên tâm, chuyện ngài giao phó hài nhi đã làm xong, những người từng đối với ngài bất lợi đã xuống hoàng tuyền." Ngoài mặt nhìn Hiên Viên Triệt tựa như trầm ổn, trong lòng lại ngàn quay vạn chuyển, hắn vô cùng sợ Hiên Viên Dật, mặc dù hắn biết võ công Hiên Viên Dật đã sớm không như ban đầu, nhưng mà sợ hãi đối với hắn là xuất ra từ một loại tôn kính.

Hiên Viên Dật cũng biết đứa bé này không dễ dàng, một mặt vì giúp hắn bình định những người gây bất lợi cho hắn kia, một mặt chăm chỉ luyện tập võ công, còn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Nam Cung Tự, tuy nói không phải ruột, nhưng trên người Triệt nhi lại có bóng dáng hắn khi còn trẻ, không khỏi than một tiếng, thời gian trôi qua thực vui vẻ, đảo mắt Triệt nhi đã mười hai tuổi rồi, đôi nhi nữ kia của hắn tính tính toán toán cũng phải năm tuổi rồi.

"Khụ khụ. . . . . ." Ngực lại đau đớn, hắn cau mày che miệng ho nhẹ.

"Nghĩa phụ, ngài không sao chứ?" Nam Cung triệt khẩn trương tiến lên một bước, liếc nhìn Hiên Viên Dật, lại rút lui một bước.

Chỗ sâu trong đáy mắt Nam Cung Triệt một chút chấn động bé nhỏ đều vào hết trong mắt Hiên Viên Dật, môi của hắn nhẹ nhàng giơ lên, đột nhiên nói: "Đỡ ta dậy."

Bóng dáng Nam Cung Triệt rõ ràng run lên một cái, lấy hết dũng khí tiến lên thận trọng dìu Hiên Viên Dật lên: "Nghĩa phụ, ngực còn đau không? Quỷ lão đầu này cũng không biết là làm ăn cái gì, ngài uống thuốc của hắn cũng gần năm năm, bệnh vậy mà một chút cũng không tốt lên?"

"Im miêng!"Hiên Viên Dật nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Triệt: "Quỷ y hắn hiện tại gần như là muội phu của Bổn vương, há là ngươi có thể nói hắn?"

"Dạ, hài nhi biết sai."Nam Cung Triệt bĩu môi, rõ ràng nghĩa phụ thường mắng Quỷ y, sao đến trong miệng hắn liền không mắng được?

Thân thể Hiên Viên Dật nhẹ nhàng dựa vào song cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống đám người đi qua đi lại dưới đường phố, hy vọng dường nào, hy vọng dường nào ở trong đám người có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Hiên Viên Triệt chỉ lẳng lặng đợi ở một bên, thấy trong mắt Hiên Viên Dật lần nữa toát ra bi thương, hắn càng thêm quyết định muốn tìm nghĩa mẫu trở về.

------ lời ngoài mặt ------

Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai rồi, thật không nên đi trực ca đêm, bây giờ muốn đổi ca sớm cũng không được, bảy giờ làm đến bốn giờ mới tan việc, sau khi tan việc trực tiếp tê liệt ở trên giường không dậy nổi, ô ô, cho nên cũng chưa có thời gian gõ chữ, ta là lực bất tòng tâm a!

Tố Tố quyết định nghỉ việc, hi vọng mọi người có thể tha thứ một chút.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!