Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Trải Nghiệm Gì

Chương 18



Khi tôi vừa đi đến phòng của anh, thì đã nghe thấy tiếng la của Trí, tôi hốt hoảng ngước nhìn qua cửa thì thấy một khung cảnh khá hỗn loạn, Trí đang cố gắng dựt sợi dây chuyền nước biển ra trên tay mình ra, cố vùng vẫy để đi đâu đó. Còn thầy Minh và chị Ngọc thì cố kéo anh lại.

" Buông con ra "

" Mày đi đâu đó hả Trí, mày mới tỉnh dậy thôi đó "

" Con phải đi tìm em... "

" Em nào? "

Trí vừa xông ra thì bị tôi chặn lại, anh mở to mắt hết cỡ nhìn tôi. Còn lòng tôi ùn ụt lửa giận, tay trống hông trừng mắt nhìn Trí.

" Sao anh không trả lời em "

" Em hỏi là anh muốn đi thăm em nào? "

" À không... "

Thấy tình hình căng thẳng quá, cô Thu vội lên tiếng.

" Hai con cứ ở đây nói chuyện đi nha, cả nhà cô ra ngoài có việc trước. Linh à, bèn nhờ con chăm sóc nó dùm cô nha "

Thế là cô kéo chị Ngọc với thầy Minh ra ngoài không cho họ kịp nói gì hết. Trước đi thầy Minh còn tiện tay Khóa Trái cửa lại, còn bị cô thu phát hiện.

" Ông làm cái gì đấy?! "

" Thì làm những thứ nên làm thôi "

"... "

Tôi đỡ Trí về lại giường của anh, giọng dò hỏi.

" Rốt cuộc là anh muốn đi gặp em nào? "

Trí nhìn tôi tủm tỉm cười, tôi khó chịu, còn lườm liếc nhìn anh một cái. Tôi định bỏ đi, nhưng lại bị Trí kéo lại, ôm ngang tôi vào lòng, đầu anh tựa vào lưng tôi.

" Em đối xử với không tốt với bệnh nhân là không được đâu "

" Anh bị tai nạn còn cố mà chạy đến chỗ em làm gì? "

" Nếu anh không chạy tới thì em sẽ gặp nguy hiểm, không phải em kêu cứu anh sao? "

".... "

" Anh bị tai nạn có sao không? Chắc là có ảnh hưởng tới vùng đầu nên mới hơi tưng tửng như vậy nhỉ? "

Mặc dù nói vậy thôi chứ tôi vẫn để anh Trí ôm mình. Chỉ là hôm nay không thấy anh nói móc tôi nên tôi cảm thấy không quen lắm.

" Tôi không sao, có phải để làm em sợ rồi đúng không? Chỉ là xây xát nhẹ thôi "

" CHỈ LÀ XÂY XÁT NHẸ?!!!! "

" Chỉ xây xát nhẹ thôi mà cũng phải khiến cho anh Trí của chúng ta phải nhập viện á "

" Chỉ có thể nói cái xây xát này quá lợi hại hay là anh Trí nhà chúng ta quá yếu đây "

Lúc này mặt của anh Trí bị tôi chọc đến độ mặt anh đỏ như trái chua. Anh liếc nhìn tôi một cái. Nhìn thấy anh như vậy tôi mới kiềm chế lại mà không chọc anh nữa vì nếu cố chọc anh nữa chắc không chừng lại sẽ có thêm mấy cái đề toán đang chờ sẵn tôi ở đâu đó mất.

....

" Em cảm ơn anh vì đã đến cứu em, xin lỗi vì lúc ấy đã gọi cho anh, tại lúc đó gấp quá mà em chỉ nghỉ tới anh nên mới gọi cho, ai mà ngờ lại gây ra sự việc như vậy.. "

Trí không nói gì, anh tựa vào lưng tôi xoa xoa đầu. Một lúc lâu mới có tiếng nói.

" Nếu em thấy có lỗi thì chở tôi đi học đi, ba tôi không dám đưa xe cho tôi chạy nữa rồi "

" Tôi bật cười, có người nào đó chạy yếu quá nên ba mẹ không tin tưởng nữa chứ gì. Vừa cười tôi gỡ tay anh ra khỏi người mình, nhẹ nhàng đỡ anh xuống giường.

" Anh nghỉ ngơi chút đi "

Lúc tôi định ra về thì...

 Ai đó lại cứ Khư khư nắm lấy tay tôi mà mè nheo, làm nhũng.

" Em lại bỏ tôi nữa à? "

" Em Không có, nếu em không về thì ông ngoại sẽ lo lắng khi không thấy em không có ở trong phòng. Anh thả em ra đi, em sẽ quay lại ngay mà"

Trí nhìn tôi,xác nhận.

" Thật không? Vậy em hứa đi "

" Em không muốn cả đời này chỉ làm được câu lý thuyết toàn đâu "

Trí nghe vậy mới yên tâm mà buông tôi ra, ngoan ngoãn nằm xuống giường. Hôm nay tên này có phải ăn trúng thứ gì không mà nghe lời thế nhỉ?

Mặc dù đồ anh mặc là đồ bệnh nhân nhưng vẫn rất là đẹp trai. Lòng tôi bỗng có chút rung động.

Trí nằm đó cũng cười rất tươi...

* Lạch cạch!!!

" Anh Trí à "

" Hả, có chuyện gì? "

" Cửa phòng hình như bị khóa rồi... "

Còn tiếp.