Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Trải Nghiệm Gì

Chương 40



“Là tôi, Thiện...”

Lúc này cậu ta mới cởi khẩu trang ra, nằm vật vưỡng trên sàn nhà. Ra vẻ đau đớn lắm.

“Cậu... cậu có sao không?”

“૮ɦếƭ tôi rồi.. nhỡ tôi có bị gì thì cậu chịu trách nhiệm đó!!”

“Ha là tôi... đưa cậu đi bệnh viện..?”

Tôi bước lại gần Thiện, ngồi xổm xuống xem xét tình hình thì cậu ta đã nhanh tay kéo tôi té xuống nằm lên người cậu. Còn vòng tay qua ôm eo tôi nữa chứ.

“Cậu đã bị bắt! Hahaha”

*Bốp!

Một lúc sau tên nào đó đã yên vị ngồi trên ghế sofa với một bên má in hằn 5 dấu tay của tôi. Nhìn Thiện uất ức kể tội, tôi luôn sẵn lòng tặng cậu cái tát bên còn lại.

Thấy Thiện tới tìm mình là biết có công chuyện rồi. Tôi chán nản chống hai tay vào hông, xoắn tay áo lên hỏi cậu ta đến tìm tôi làm gì. Thiện rất nhàn nhã nằm tựa lên ghế sofa.

“Nghe tin bạn cũ về, không qua thăm được à?”

“Không, nào giờ cậu làm gì tốt đến vậy? Sao biết nhà tôi?”

Thiện móc điện thoại ra vẫy vẫy về phía tôi.

“Hỏi anh cậu”

Anh Thiên dạo này bị gì thế nhỉ? Ngó lơ tôi luôn rồi. Còn cho địa chỉ nhà của tôi cho tên điên này.

“Hôm nay không có lịch trình gì cả, mà bị đám paparazzi săn đón quá nên tôi lên đây ở nhờ.”

“Thôi, tôi không muốn mình xuất hiện ở trên báo với cậu đâu. Mời ra ngoài!”

Thiện bỡn cợt trước dáng vẻ khó chịu của tôi. Cậu ta đứng dậy đi về phía tủ lạnh, tiện tay lấy một chai nước khoáng mà uống.

“Đi chơi với tôi không? Tôi có nơi này đảm bảo khá vui.”

“Không”

“Thôi mà, nể mặt tôi đi chứ. Mới chia tay chị kia vài ngày không ai đóng cặp đi với tôi cả.”

“Tại sao phải là tôi?”

“Vì cậu là bạn của người mẫu nổi tiếng.”

Thiện cười tít mắt sau đó kéo tôi đi. Nhưng để an toàn thì cậu ta có quản lý đưa, còn tôi đành vác thân một mình đi.

Thiện đưa tôi đến một studio nổi tiếng. Nhờ người đưa tôi vào trong chuẩn bị. Đại loại là cắt mái tóc dài của tôi lên đến vai cho gọn. Makeup một chút, lựa cho tôi một chiếc đầm khoét sâu ở иgự¢ màu đen, dạng ôm body.

Chúng tôi đi từ lúc 1h chiều đến gần 5h mới xong. Lúc bước ra ngoài thì trời đã gần tối, tên nào đó đã chuẩn bị xong hết và đang nằm ngủ trên sofa. Phải chờ tôi đánh thức cậu ta mới lơ ngơ tỉnh dậy, dụi mắt nhìn tôi một hồi rồi gật gù nhiệt tình.

“Dáng này mà nằm trong danh sách nyc của tôi thì không tệ.”

“Câm đi”

[...]

Quản lý đưa tôi và Thiện đến một đám cưới khá xa hoa. Nằm khá xa thành phố. Nhìn là biết các nhà tài phiệt lấy nhau rồi.

Cánh cửa xe mở ra, Thiện bước xuống đỡ lấy tôi. Thì ra đây là chỗ vui của anh ta nhỉ? Đúng là con người kì lạ. Nhưng đây có thể là nơi cho tôi cảm hứng viết chuyện cũng nên.

“Ai có thể giàu đến mức mời người mẫu nổi tiếng như cậu đến tham dự chứ?”

“Con gái của ông chủ tịch công ty tôi. Chỗ này bảo mật lắm, nếu có bị lên báo thì mặt cậu vẫn xinh”

Tôi lườm Thiện, chuyện của showbiz phức tạp đến thế không nên dính vào làm gì. Lỡ leo lưng cọp rồi thì chịu thôi.

Chúng tôi bước vào sảnh lớn với nhiều ánh mắt nhìn về phía chúng tôi. Khiến tôi không quen lắm, Thiện hình như cũng để ý, cậu ta choàng tay qua vai tôi thì thầm nói nhỏ.

“Đằng kia là quầy buffet, cậu ăn đi. Đây chỉ là tiệc cưới giao lưu thôi. Chưa chính thức đâu. Nhưng mà cậu phải đi chào hỏi với tôi cái đã”

Trong suốt bữa tiệc đó tôi không biết cậu ta đã dẫn tôi đi chào không biết bao nhiêu người cho đến khi dừng lại trước một người.

“Người quen kìa”

Là Trí... anh ta đang đi với Gia Vy. Hai người tay trong tay khá hợp đó chứ. Thiện hiểu tôi đang khó chịu, cậu ta còn vịnh chắc eo tôi hơn.

Đôi mắt của Trí từ lúc tôi xuất hiện đều nhìn về hướng tôi, bỏ mặc Gia Vy đứng kế bên mình. Cô ta cố ý nắm tay Trí.

“Về rồi à? Coi bộ cô cũng vớ được người yêu nổi tiếng thế này.”

“Thì sao?”

“Em yêu, sao em lại đi nói chuyện với người khác vậy chứ?”

Thiện nhìn tôi cười, em yêu? Có bị điên quá không thế? Tôi nhìn sang Trí, mặt anh ta có chút biến sắc.

“Chắc em đói rồi nhỉ? Qua quầy bên kia ăn đi. Xíu anh đưa em về”

“Linh!”

“Anh bác sĩ đây có gì muốn nói với người yêu tôi à?”

Thiện chắn cho tôi. Tôi không quan tâm lắm. Đi về phía dãy buffet kia. Từ trưa đến giờ chưa có gì vào bụng khiến tôi khó chịu.

Bước đi của tôi chợt khựng lại khi thấy Long đang ngồi ngay bàn ăn. Cậu ta đang uống rượu, mặt vẻ buồn lắm. À thì ra cô dâu là nyc của cậu ta. Đúng là bữa tiệc này thật rắc rối. Bác sĩ dạo này rảnh nhỉ?

Tôi bước lại gần ngồi xuống ngay cậu ta, giật lấy ly rượu trên tay Long mà uống cạn. Long cũng khá bất ngờ.

“Sao cậu ở đây?”

“Thiện đưa tôi đến. Đến dự tiệc người yêu cũ sao buồn thế?”

Long lấy chai rượu rót vào ly, sau đó uống cạn. Mắt anh lờ đờ, hình như suýt khóc.

Long định nói gì đó nhưng ánh đèn sảnh chợt tắt. Chỉ còn chút ánh sáng ở ngay trên sân khấu. Cô dâu và chú rể đã bước ra. Nhìn họ khá đẹp đôi và hạnh phúc.

“Chào mừng các quý vị đã đến với bữa tiệc hôm nay!!”

Tiếng nhạc nổi lên cùng những tràng pháo tay nồng nhiệt. Tôi cảm thấy có chút đau đầu, bèn rời khỏi sảnh.

Sau nơi tổ chức tiệc là một khu vườn hoa tuyệt đẹp. Hương thơm của hoa lài theo chiều gió cuốn đến. Tôi chao đảo đi về phía xích đu ở giữa khu vườn. Đầu óc bỗng chốc quay cuồng..

“Hôm nay trời đẹp quá nhỉ?”

“Đúng vậy, trời đẹp thật!”

Ai đó đáp lại lời tôi, tôi giật mình quay người lại.

“Lại là anh à? Sao cứ ám tôi quài nhỉ?”

Đúng vậy, Trí đang ngồi sau lưng tôi. Anh ta quay lưng về phía tôi. Tôi bỗng chốc nhớ về lúc nãy anh ta và Gia Vy.

“Vậy mà bảo không có gì với chị ta. Lũ đàn ông như anh đúng là nên ế suốt đời.”

“Đây là lần cuối cùng. Xin lỗi em..”

Lời nói của Trí khiến tôi không muốn nghe nữa. Hình như tôi đã say rồi. Còn dám chửi lại anh ta.

“Xin lỗi? Anh nghĩ xin lỗi sẽ xoá được những tổn thương anh gây cho tôi sao?”

Trí chợt im lặng. Rất lâu sau đó anh mới lên tiếng.

“Vậy anh phải làm gì bây giờ hở? Đôi lúc anh cũng tự hỏi tại sao anh lại yêu em đến bây giờ. Tại sao anh có thể luỵ tình như vậy dẫu biết rằng đã đánh mất em rồi?”

“Nếu người đó làm em cảm thấy an toàn. Thì thôi, anh sẽ không ích kỷ nữa..”

Chúng tôi bỗng chốc im lặng giây lát. Màn đêm tĩnh mịch như nuốt chửng lấy hai người. Đôi mắt tôi không thể mở lên được nữa, cứ khép hờ mãi.

“Linh! Tôi tìm cậu mãi, cậu say rồi à? Cậu ra ngoài đây với ai?”

Thiện đỡ tôi, tôi cười cười với cậu. Định chỉ về hướng Trí đang ngồi nhưng anh ta đã biến mất từ lâu. Thiện thấy tôi không ổn, vội vàng đưa tôi về.

Trên xe, tôi im lặng đến lạ, mắt luôn hướng ra cửa sổ. Một mớ hỗn độn trong đầu.

“Linh.. cậu muốn kết hôn với tôi không?”