“Cái đồ máu lạnh, chắc chỉ đối với cô bé đó là cậu mới bộc lộ bản chất thật nhỉ?”
“Hơn cả thế.” Vương Minh Thần nhếch môi cười.
“Tôi thấy cô ấy không ưa cậu cho lắm.” Lưu Kiệt nghi hoặc nói.
“Vậy nên mới phải mặt dày mà theo đuổi.
Từ cô ấy chưa được thì bắt đầu từ phụ huynh đi.” Mặt Vương Minh Thần vô cùng bình thản, giọng có chút cợt nhả.
Lưu Kiệt lắc đầu: “Đồ lươn lẹo, chưa gì đã định lấy lòng bố mẹ vợ rồi à?”
Vương Minh Thần không nói gì nữa, nhún vai một cái.
Như vậy là đủ để Lưu Kiệt hiểu.
Tại trường đại học X, sau khi bàn bạc với giáo sư xong, Hạ Diệp đi ăn trưa ở căn tin với cô bạn thân Lạc Du, tiện thể nói chuyện về đề ôn tập cho kì thi cuối kì.
“Cậu đi thực tập như vậy liệu có thời gian để ôn tập không?” Lạc Du lo lắng hỏi.
“Yên tâm, tớ có thể ôn tập tốt được.
Hơn nữa, tớ còn có sư huynh Trình Minh Thành, có gì không hiểu hỏi là được mà.” Hạ Diệp cười, sau đó tiếp tục ăn.
“Lại khoe rồi.
Ai mà không biết sư huynh nhà cậu học giỏi chứ.” Lạc Du trề môi.
“À này, cậu đừng có dây dưa với tên giám đốc họ Vương đấy nhé.
Tin đồn về anh ta nhiều lắm.” Lạc Du nhớ ra, gương mặt nhăn nhó, trông vô cùng nghiêm trọng.
“Tin đồn gì? Cậu nói cụ thể hơn đi.” Hạ Diệp chậm rãi nói, đặt đũa xuống, chăm chú lắng nghe.
Mặc dù không quan tâm lắm nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tò mò về chuyện của Vương Minh Thần.
Lạc Du nhìn ngó xung quanh, sau đó lại gần Hạ Diệp nói nhỏ: “Nghe mấy vị tiểu thư của mấy nhà khác nói rằng anh ta đẹp trai, phong lưu, cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cậu nói anh ta là hoa hoa công tử ý.
Phụ nữ bên cạnh đặc biệt nhiều, tình một đêm đếm không xuể.
Tớ nghĩ cậu cũng chỉ là một trong số những tình một đêm của hắn thôi, cho nên đừng nghe mấy lời mật ngọt của hắn.”
Hạ Diệp nở một nụ cười khó hiểu.
Chẳng lẽ là sự thật?
“Nhưng mà, có chuyện này, hôm nay tớ mới chứng kiến cảnh anh ta từ chối một cô gái, là cấp trên của tớ.” Hạ Diệp khoanh tay lại, nhìn xung quanh rồi nói.
Hai người họ đề phòng xung quanh, như thể là đang nói chuyện bí mật, chuyện trọng đại của quốc gia vậy.
“Thì từ chối là đúng rồi.
Chơi đùa chán rồi bỏ, đó không phải phong cách của mấy tên tổng tài hay sao? Như mấy lão tổng trong công ty bố tớ, đa số đều nuôi tình nhân bên ngoài hoặc chơi đùa mấy cô gái trẻ, trong khi đó đã có vợ.” Lạc Du đập nhẹ bàn một cái, hùng hồn nói, nhưng âm lượng vẫn vừa nhỏ đủ để chỉ cả hai nghe thấy.
Hạ Diệp gật gật đầu, sau đó nói: “Anh ta hình như liên tục cố ý nói mấy câu như “Tôi nhớ em”, “Tôi thích em” hoặc mấy câu sến mang ý thả thính với tớ.”
Lạc Du lại gõ lên bàn một cái, sau đó gật đầu, nói: “Chính xác là như vậy.
Thế nên mới càng phải tránh xa anh ta ra.
Đến một ngày nào đó cậu dính chưởng của anh ta là thôi rồi, bị lợi dụng, chơi đùa chán xong bị bỏ.
Lúc đó mới ân hận, đau khổ.”
“Cũng đúng.” Hạ Diệp đồng tình.
Có thể Vương Minh Thần giống như mấy lời đồn kia, nhưng trước mặt cô anh ta không có một chút biểu hiện gì của một công tử thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ngoại trừ mặt dày, liêm sỉ thì bị chó tha lúc nào không hay.
À không, anh ta có cưỡng hôn cô, cũng nhân lúc cô ngủ mà ôm cô lên giường.
Như thế có tính là biểu hiện của mấy tên trêu đùa xong rồi vứt không nhỉ?
Nhưng mà… nghĩ lại thì… mặc dù có tức giận khi bị Vương Minh Thần chiếm tiện nghi, nhưng dường như cô không hề cảm thấy chán ghét khi bị hôn hay bị ôm, thậm chí còn nhớ nhung những thứ ấy.
Chết thật! Lẽ nào cô thực sự thích anh ta rồi?
“Này, cậu nghĩ gì mà thất thần vậy?” Lạc Du khua khua tay, thấy Hạ Diệp ngồi im bất động, cô cảm thấy có hơi kì lạ.
“À, không có gì, mau ăn đi.” Hạ Diệp bị gọi trở về thực tại, cô gạt mấy suy nghĩ vớ vẩn kia đi, chuyên tâm ăn trưa và trò chuyện phiếm cùng Lạc Du.
Ăn xong, Hạ Diệp nhận tài liệu ôn tập từ giáo sư Lý, sau đó quay trở về nhà.
Chỉ là không ngờ, đang trên đường về nhà, mẹ cô gửi đến một tin nhắn khiến cô bất ngờ.
“Sếp của con đẹp trai phết đấy.”
Cô còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì một tin nhắn nữa được gửi đến.
“Cậu ấy khen con gái mẹ vừa xinh đẹp vừa giỏi, đúng gu của cậu ấy.
Con xem, nếu con yêu đương với cậu ta mẹ cũng không phản đối.”