Nhờ anh ta mà Vương Minh Thần mới ghen rồi giận dỗi cô.
“Bạn trai của em ở thành phố đấy à, nhìn cũng có vẻ đẹp trai, chắc đào hoa lắm nhỉ.” Lâm Quân vừa đi vừa nói.
Nghe xong câu này, Hạ Diệp lập tức nhíu mày.
“Ấy chết, tôi lỡ lời, em đừng để ý.” Anh cười một cái, coi như không có chuyện gì.
Giờ thì cô hiểu tại sao mọi người đều khuyên cô tránh xa anh ta rồi.
Đúng là một tên đáng ghét, khó ưa, vẻ bề ngoài thì đẹp trai nhưng bên trong thì hoàn toàn khác.
Giờ còn dám nói xấu bạn trai của cô nữa.
“Nghe nói em vẫn đang là sinh viên nhỉ.”
“Vâng.” Hạ Diệp đáp lại qua loa.
“Tôi cũng nghe nói em học ngành kiến trúc.
Con gái mà học kiến trúc thì quả nhiên không tồi nha.” Anh ta vừa đi vừa luyên thuyên.
Hạ Diệp càng lúc càng thấy ngán ngẩm, khó chịu.
Phải nhanh chóng về nhà mới được.
Bỗng nhiên, một chiếc phân khối lớn từ phía đằng sau đi tới, tiếng xe khiến Hạ Diệp phải ngoái đầu nhìn.
Chiếc xe dừng lại phía trước hai người đang đi bộ vài mét, sau đó, người đàn ông lái chiếc xe đó cũng xuống xe, cởi mũ bảo hiểm rồi bước về phía hai người họ.
“Này, tên họ Lâm kia, anh đang làm gì cô ấy?” Người cất tiếng là một anh chàng cao ráo, đẹp trai, trông vô cùng trẻ.
Cậu ta cất giọng cao ngạo, lườm Lâm Quân.
“Đinh Tư Bạch?” Hạ Diệp ngạc nhiên.
“Yo! Tiểu Tư Bạch, lâu rồi không gặp cậu nha.” Lâm Quân ngạc nhiên, sau đó lại nhếch miệng cười.
Thái độ giống như đang nói: “Thằng oắt con, lâu rồi không gặp.”
“Lâm đại thúc, lâu rồi không gặp anh, quả nhiên anh vẫn như vậy.” Chàng thanh niên kia nở nụ cười giả tạo, sau đó nhìn Hạ Diệp rồi lườm anh ta.
“Tốt nhất anh đừng đụng vào chị gái tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ không cho anh sống yên ổn.” Đinh Tư Bạch cất giọng cảnh cáo.
Hạ Diệp cảm thấy buồn cười trong lòng.
Lâu như vậy rồi, không ngờ cậu em họ này vẫn thích bảo vệ cô như vậy.
“Ha! Chị cậu xinh đẹp như vậy, tôi nỡ lòng nào làm gì cô ấy chứ.” Lâm Quân khẽ nhún vai, sau đó nháy mắt với Hạ Diệp.
Hạ Diệp nổi hết cả da gà, cất giọng vô cảm: “Vậy thứ lỗi tôi nói thẳng, anh nãy giờ đang làm phiền tôi đấy.” Thấy cậu em nói chuyện với anh ta không một chút kiêng nể, vậy thì cô cần gì phải tôn trọng tên kia nữa chứ.
Rõ ràng là rất phiền.
Lâm Quân ngây người một lúc, cười nhạt: “Ra vậy, tôi đã làm phiền em.
Vậy tôi đi trước, không làm phiền chị em hai người nữa.” Trước khi đi, anh ta còn liếc mắt nhìn Đinh Tư Bạch một cái, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Sau khi tên phiền phức kia rời đi, Hạ Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị gái em ngầu quá.” Đinh Tư Bạch nhìn cô rồi giơ ngón cái lên.
“Được rồi, đừng khen nữa.
Em nói đi, rốt cuộc tại sao em lại ở đây?” Hạ Diệp dẹp chuyện lúc nãy qua một bên, giờ là màn tra hỏi.
Đinh Tư Bạch nhún vai: “Tất nhiên là về ăn Tết.
Chị nói xem, hai chín Tết rồi, em còn ở lại thành phố làm gì?”
Hạ Diệp nở nụ cười hết sức tự nhiên, đưa tay xoa đầu em trai: “Giỏi.”
Sau đó thì…
“A! Sao chị đánh em?” Đinh Tư Bạch xoa đầu.
“Hai năm em không về, có phải lúc này về là để cho bố em với bà nội đánh gãy chân không hả?” Hạ Diệp khoanh tay lại, ra dáng một người chị đang trách mắng cậu em trai cao hơn một cái đầu.
“Em biết sai rồi, hơn nữa, năm ngoái là do em bận thật, không thể về được, năm nay mới được rảnh rỗi để về.” Đinh Tư Bạch bào chữa.
“Một tên năm hai như em thì có gì mà bận? Tưởng mình được đặc cách vào đại học sớm là oai lắm hả? Chị được bao nhiêu cái giải còn chưa dám lên mặt, em thì hay rồi.” Hạ Diệp lại gõ đầu cậu ta một cái.
Đinh Tư Bạch lúc này như một đứa trẻ, năn nỉ chị gái đừng trách mắng mình nữa: “Em biết sai rồi, em biết sai rồi.
Em chắc chắn sẽ về nhà đều đặn.
Vậy nên lát nữa chị phải nói đỡ giúp em đấy nhá.”
Hạ Diệp lắc đầu: ‘Không.”
“Cứu người đi mà.
Em mà bị đánh gãy chân thật thì sao?” Đinh Tư Bạch lắc lắc cánh tay của Hạ Diệp, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Hạ Diệp bất lực, hết cách với tên nhóc này mà.
“Được rồi.
Chị không chắc là sẽ giúp được đâu đấy.
Mau về thôi.”
Đinh Tư bạch vui vẻ gật đầu, sau đó lên xe, đưa cho Hạ Diệp một chiếc mũ bảo hiểm.
Cô nói cũng sắp đến nhà rồi nên không cần phiền phức, nhưng Đinh Tư Bạch nhất quyết muốn hộ tống chị gái về nhà.
Mục đích là để bày tỏ thành ý và sự hối lỗi của bản thân, cũng mong bố của anh nhìn thấy được.
Hạ Diệp bất lực, đành phải ngồi lên xe.
Chiếc xe nổ máy, tiếng xe gầm rú trên đường, hơn một phút sau đã về đến nhà.
Cô cảm thấy thật vô vị mà.
Cô đi bộ mất năm phút, trong khi đó ngồi lên xe lại mất có hơn một phút.
Ngồi lên xe hơn một phút rồi lại xuống, có phải quá kì quái không.
Nghe thấy tiếng xe tiến vào trong sân, Vương Minh Thần đưa mắt nhìn.
Không ngờ, anh lại chứng kiến cảnh tượng Hạ Diệp đang ôm một người đàn ông trên chiếc phân khối lớn.