Theo Đuổi Không Bỏ

Chương 2



"Chương Tiểu Vũ, nữ, 25 tuổi.. Tốt nghiệp đại hoc T" cô khó hiểu mà đưa bản sơ yếu lý lịch cho người đàn ông đẹp trai trước mắt. Chương Tiểu Vũ nhướng mày nói: "Bạn gái của Tô Hằng, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thiên Vũ.'

Người đàn ông hai tay ôm ngực, mỉm cười nhìn Chương Tiểu Vũ:" Có vấn đề gì không. "

" Không, không có gì. "Họ là vệ sĩ tư nhân, nhất định phải nghe lời, bất kỳ yêu cầu nào của chủ đều phải nghe theo.

" Vậy là được rồi. "Người đàn ông nói, và từ trên ghế sa lông màu nâu xám đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Chương Tiểu Vũ, cúi người xuống bên cạnh cô. Cánh tay dài mạnh mẽ đem Chương Tiểu Vũ ôm vào trong lòng.

Chương Tiểu Vũ sửng sốt, giãy giụa trong vòng tay của người đàn ông, trách móc:" Tô Hằng, anh làm sao vậy? "

Tô Hằng cho rằng Chương Tiểu Vũ là người con gái mạnh mẽ, anh muốn ôm eo cô không hề là chuyện nhỏ. Ai có thể biết trước, lời giải thích trong miệng còn chưa nói ra, Chương Tiểu Vũ đã nắm hai tay và đè lại anh trên sô pha.

Sau một tiếng chửi rủa trầm thấp, Tô Hằng nghiến răng nghiến lợi ngồi trên ghế sô pha hét lên:" Chương Tiểu Vũ, Em dường như không biết thân phận của mình. "

Ý anh là gì?

Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, Trương Tiểu Phàm phát hiện cô vẫn không hiểu ý tứ của Tô Hằng. Do dự mà buông tay Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ ngập ngừng nói:" Thân phận của em không phải là vệ sĩ riêng của anh sao? "

" Shit! ", Tô Hằng nhân lúc Chương Tiểu Vũ không đề phòng liền bước nhanh đi đến bên cạnh cô nâng mặt và hôn thật sâu.

"... "

Trương Tiểu Phàm bị nụ hôn của Tô Hoành làm cho choáng váng, cô giật mình, nhưng lại quên mất phản kháng.

Thật lâu sau, Tô Hoành mới miễn cưỡng buông ra Trương Tiểu Phàm môi. Sau khi đưa tay phải chạm vào môi của mình, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc. Tô Hoành đưa tay lên vỗ về Trương Tiểu Phàm ngốc nghếch, giải thích:" Thân phận hiện tại của anh là bạn trai của em, nhớ kỹ nhé. "Dứt lời, không nhìn vẻ mặt của Chương Tiểu Vũ, anh ưu nhã xoay người, một bên đi tới phòng làm việc.

Rất lâu sau khi Tô Hằng rời khỏi phòng khách, Chương Tiểu Vũ vẫn đứng ngẩn người tưởng niệm nụ hôn đầu đã mất.

" Đồ khốn kiếp. "

Hơn nửa ngày, cô cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị ăn đậu hũ. Móc điện thoại màu trắng ra, định gọi cho Ngư Đầu để từ chối đẩy nhiệm này. Màn hình đen kịt đột nhiên sáng lên.

Cô miễn cưỡng bấm nút trả lời, bên tai Chương Tiểu Phàm đột nhiên vang lên tiếng ngáp của Tô Hằng:" Phóng của em ở bên trái phòng ngủ của anh đi vào thay quần áo rồi theo anh đi làm. "

Cũng không biết dũng khí đến từ đâu, Chương Tiểu Vũ ngạo nghễ nói vào điện thoại:" Tôi không thay đổi, tôi sẽ không nhận nhiệm vụ này. "

" Em chắc chắn chứ? "

" Tất nhiên. "Vốn dĩ cô còn đang bị thương, vừa vặn cô có thể trở về dưỡng thương. Cô không thiếu khoản tiền này.

Một giây tiếp theo khi hai chữ khẳng định nói ra, Chương Tiểu Vũ phát hiện ra mình đã rơi vào trong lồng ngực nóng bỏng.

" Nếu anh nhớ không lầm, công ty của em hình như có một quy định. "

" Quy định gì? "Tim của Chương Tiểu Vũ đập loạn lên.

Tô Hoành khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, hắn nói: 'Lần này thuê em, anh trả năm trăm vạn NDT." (500 vạn NDT = 175.000.000 VND/ 1 vạn = 35 triệu)

Năm trăm vạn NDT.

Chương Tiểu Vũ cảm thấy thế giới của mình như muốn sụp đổ.

Công ty vệ sĩ mà cô làm việc chỉ là một công ty tầm trung. Ngay cả người Ngư Đầu hơn cô rất nhiều lần cũng chỉ nhận được năm mươi vạn trong mỗi một nhiệm vụ, cao nhất, cao nhất cũng chỉ một trăm vạn.

Nhiệm vụ mà cô nhận các ngày trong tuần chỉ mới chỉ có năm vạn.

Lần này Tô Hằng chỉ định cô tiếp nhận nhiệm vụ này, nếu cô nhất định muốn từ bỏ giữa chừng thì phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.

Phải biết rằng, theo quy định của công ty của cô, nếu như đổi người giữa chừng thì phải bồi thường gấp ba lần cho chủ thuê thì mời có thể xong việc.

Một nghìn năm trăm vạn, bán cô đi cũng không đủ trả.

"Ha ha," Chương Tiểu Vũ cười khô khốc, vẻ mặt ủ rũ nói: "Anh nghe lầm rồi, vừa rồi em lỡ miệng thôi." Anh ra sức gật đầu, lặp lại: "Thật sự là lỡ miệng?"

Tô Hằng dịu dàng ôm chiếc eo mềm mại của Chương Tiểu Vũ. Cúi đầu thở ra ấm áp bên tai cô, "Hử, anh vừa rồi không có nghe thấy cái gì cả."

Anh tốt nhất không nghe thấy, cô nói nhỏ giọng như vậy, chắc chắn Tô Hằng sẽ không nghe thấy được. Trương Tiểu Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô không biết rằng người nào đó ôm cô từ phía sau đã bắt đầu hôn lên cổ cô rồi.