Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê

Chương 3: Thổ lộ



Khi Hạ Miên sực tỉnh thì bóng dáng Phương Hinh đã ở ngoài cửa rồi, chưa kịp mở miệng cô đã vụt đi mất không chút động tĩnh. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chớp nhoáng một cái khiến Hạ Miên không thể thích nghi được gì.

Dáng vẻ Phương Hinh hiện tại không mấy luộm thuộm cũng không quá gọn gàng, là sự tùy ý hiếm có của cô.

Đứng trước phòng học của Hoàng Tống Hiên cách đó không xa, muốn chờ đến giờ ra chơi để gặp anh nhưng khi trống đánh, cô lén nhìn vào chỗ ngồi của anh, vẫn không thấy bóng dáng của Hoàng Tống Hiên.

Rõ ràng cô đã chờ đây một lúc, không thấy anh bước ra từ phòng học, chẳng lẽ hôm nay anh ấy không đi học sao?

Phương Hinh gãi gãi đầu, vừa quay lưng lại đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang đứng sững trước mặt mình. Thoáng chốc đôi mắt Phương Hinh đã đỏ hoe, chỉ cần chớp mắt nhẹ là giọt nước mắt sẽ rơi ra ngoài.

- Đứng đây làm gì?

Giọng anh lạnh đến mức cô không quen nổi, ở kiếp trước, từ khi kết hôn, lúc nào Hoàng Tống Hiên cũng dịu dàng ôn nhu, chỉ những lúc cô nhắc đến Đinh Khải Thành anh liền lạnh mặt.

Nghe anh nói với mình những lời như vậy, đáy lòng Phương Hinh đột ngột trở nên đau nhói, cô đã mếu máo đến nơi. Lúc này Hoàng Tống Hiên mới cảm nhận được cảm xúc của cô, đôi lòng mày khẽ nhăn lại.

- Tống Hiên, em xin lỗi.

Anh bàng hoàng nhìn cô một lúc, đôi lông mày cũng dần dần dãn ra.

- Sao? Cậu nói gì?

Phương Hinh ngẩng đầu lên, mặc kệ cho ánh mắt của mọi người ở hai bên hành lang nhóm ngó. Dù sao cô và anh cũng là một cặp nam thanh nữ tú, không để ý bọn họ thì quá là lạ rồi.

Cô ôm chầm lấy anh, một bên khuôn mặt dựa vào khuôn ngực cứng rắn của anh. Cũng phải thôi, khoảnh khắc Phương Hinh ôm lấy cơ thể anh khiến toàn bộ dây thần kinh như ngừng hoạt động. Đồng tử dãn ra, tay chân cứng ngắc, tim đập loạn như muốn nhảy ra ngoài, thời tiết se lạnh lại khiến anh đổ mồ hôi.

- Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu.

Cô mặc kệ chuyện lấy cắp bản vẽ kia có đúng thật hay không, cô vẫn muốn gánh hết mọi tội lỗi lên người mình.

Theo như những gì Phương Hinh tìm hiểu, 1 tuần trước anh và cô cãi nhau cũng chỉ vì vụ bản vẽ. Nhưng theo cô thấy chuyện này có chút khuất mắt chưa điều tra rõ.

Mà ở kiếp trước, khoảng thời gian sau khi bản vẽ tìm thấy trong balo của Hoàng Tống Hiên, mối quan hệ của cả hai đã hoàn toàn không thể cứu vãn.

- Đừng manh động như vậy, Đinh Khải Thành lại nói gì với cậu, cậu ta lại làm gì cậu à?

Nhắc đến Đinh Khải Thành, cơn nóng giận của Phương Hinh bùng lên ngay lập tức, chuyện của anh và cô, nhất thiết phải lôi người khác vào sao.

- Tôi không thích cậu ta nữa, trước giờ cũng chưa từng, tôi thích cậu.

Hoàng Tống Hiên có vẻ như đã quên những gì xảy ra ở kiếp trước, như vậy cũng tốt, những chuyện đau khổ trước kia cô làm với anh nó sẽ không xuất hiện trong đầu anh nữa.

Nghe lời nói khẳng định chắc chắn của Phương Hinh, anh nghi ngờ đẩy nhẹ cô ra.

- Đừng lảm nhảm nữa.

- Chẳng lẽ cậu không thích tôi.

Dáng vẻ đáng thương này thật khiến người khác chỉ muốn dỗ dành, Phương Hinh thật dễ biết làm trò để anh mềm lòng. Hoàng Tống Hiên thấy cô tiếp tục mếu máo thì không biết phải làm thế nào, anh lần nữa ôm cô vào lòng mình.

- Đừng khóc, đừng khóc nữa. Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì cho cậu.

- Làm bạn trai tôi.

Não sau khi nghe câu nói đó như bị ngừng hoạt động hẳn đi, trống rỗng đến mức mất phương hướng. Cảm nhận được đôi tay Phương Hinh đang ôm chặt lấy mình, anh vẫn nghi ngờ nhìn xuống.

- Chuyện bản vẽ thực sự tôi không làm, nếu cậu muốn trả thù tôi thì cứ việc, nhưng đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa.

Phương Hinh nghe những lời nói lạnh nhạt đó chỉ muốn đánh anh một trận cho hả dạ, nhưng cô không làm được. Cô rời khỏi cơ thể anh, đứng trước mặt anh, ánh mắt vô cùng oán hận.

- Tôi thật sự rất thích cậu mà, Tống Hiên.

Đúng lúc câu nói ấy vừa thổ lộ ra, Đinh Khải Thành đi đến, tai anh nghe rõ những gì cô nói, ánh mắt không khỏi hiện lên sự tức giận khó coi. Dáng vẻ như sắp đi đánh thép của anh ta khiến mọi người đứng ở hành lang phải nhường đường.

- Cậu nói cái gì?

Phương Hinh quay người nhìn về hướng âm thanh phát ra, Hoàng Tống Hiên thấy Đinh Khải Thành thì nheo mắt, thật không thể nhìn nổi.

- Rốt cuộc là cậu vừa nói gì với cậu ta.

Thoáng chốc, Đinh Khải Thành đã đứng trước mặt Phương Hinh. Cô vừa sợ vừa ghen, thật không muốn gặp mặt anh ta một chút nào.

Chưa kịp mở miệng trả lời thì Đinh Khải Thành nói tiếp.

- Là ai nói trận đấu bóng rổ thắng sẽ đồng ý làm bạn gái tôi. Tôi và cậu vốn dĩ rất tốt mà, cậu là thanh mai của tôi đấy, cậu đang làm cái quái gì vậy?

Càng nói, khuôn mặt anh ta càng trở nên biến dạng, rất đúng với dáng vẻ khi bị cô vứt bỏ. Kiếp trước là anh ta ngoại tình bị cô phát hiện, là Phương Hinh không chịu nổi nên chia tay, anh ta lại điên cuồng đeo bám.

Vốn dĩ dáng vẻ này đã xuất hiện năm 17 tuổi vậy mà kiếp trước cô vẫn ngây thơ nghe theo anh ta.

Thấy Phương Hinh khó chịu, Hoàng Tống Hiên trực tiếp nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra sau lưng, còn anh thì tiến lên một bước. So về vẻ bề ngoài thì anh đô con hơn, so về sức mạnh có lẽ Hoàng Tống Hiên hơn hẳn anh ta.

- Cậu ấy bây giờ là bạn gái tao, mày động vào cô ấy là động vào tao. Tốt nhất là nên tránh xa bọn tao ra một chút.