Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê

Chương 45: Bi Kịch



Quán bar nổi tiếng bậc nhất cả nước, nằm vùng thành phố nên kích thước vô cùng rộng rãi, có thể chứa đựng hơn 1000 người, vậy nên chuyện tìm người thành công đối với Hoàng Tống Hiên chỉ nằm ở mức 10%.

Anh khá lo lắng, đôi lông mày cũng nhíu chặt đi nhiều, đi từ bên này qua bên kia, gần như bước qua một nữa thế giới vẫn không thấy bóng dáng cô. May mắn khi thấy Hạ Miên nhảy nhót ở gần đó, vừa đi tới cô ấy đã say mèm tựa người vào Chu Dật, hát hò luyên thuyên gì đó.

Thật là, cô gái này cũng không thể giúp ích gì được.

Cái nhìn ban đầu của Phương Hinh về Đới Dĩ An là khá khó tính, không dễ bắt chuyện, cặp mắt lúc nào cũng lầm lầm lì lì, tưởng rằng sẽ mãi mãi như vậy, không ngờ hôm nay lại bung xõa bản thân nhảy chung với cô.

Đám sinh viên này sớm biết Đới Dĩ An là người thế nào nên không ai dám động, Phương Hinh lại là bạn cùng phòng với cô, ở sàn nhảy lại nhảy chung với cô, những cô gái khác nếu có ý định muốn gây rắc rối với Phương Hinh, chỉ có thể biết khó mà lui.

Lúc nhảy quá hăng, Phương Hinh vô tình đụng phải một cô gái đang cầm ly rượu vang đỏ, có men say trong người, cô ấy cũng không đứng vững mà làm đổ rượu lên người Phương Hinh.

Cả hai nhìn nhau trong giây lát, cô gái đó liền vứt ly rượu kia đi nhẹ giọng xin lỗi.

Bước vào nhà vệ sinh, tâm trạng Phương Hinh như tụt xuống mười tám tầng địa ngục, bây giờ chỉ cảm thấy hơi đau đầu, khó chịu, chán nản rất muốn về nhà.

Đột nhiên ngay lúc này, hình bóng Hoàng Tống Hiên lại hiện ra trong đầu cô.

- Quên mất, anh ấy bây giờ đang ở đâu nhỉ?

Đưa tay sờ trong túi áo, không thấy điện thoại trong người, cô hơi hoang mang một chút, có lẽ là để quên ở chỗ cũ.

Mở cửa nhà vệ sinh bước ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp phải một kẻ biến thái, anh ta dùng sức lôi cô vào nhà vệ sinh nam, khóa trái cửa.

Phương Hinh dùng sức vùng vẫy nhưng không có tác dụng, cộng thêm âm thanh bên ngoài rất lớn, phần nhiều tiếng hét của cô chỉ có cô và hắn ta mới có thể nghe.

- Hét cái gì? Chẳng phải rất thích cơ thể đàn ông à?

Giọng nói quen thuộc lại mang vẻ lưu manh khiến Phương Hinh vừa sợ vừa run, Đinh Khải Thành ép cô vào tường, khuôn mặt bây giờ đã có một vết sẹo rạch một đường, vừa nhìn đã cảm thấy ghê tởm.

Phương Hinh run lên bần bật, khóe môi chỉ mấp máy không thể nói được gì. Thì ra, từ trước tới nay anh ta không phải là không xuất hiện báo thù mà đang chờ một cơ hội tốt.

Liếc mắt thấy thắt lưng hắn ta có dao, cô càng không thể manh động.

- Đinh Khải Thành, anh sống có tốt không?

Bộ dạng vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch lại đáng thương của Phương Hinh trước đây đã từng lấy lòng được hắn ta rất nhiều lần. Cô biết hắn ta có não, sẽ không dễ dàng sa vào vũng lầy chết chóc này được, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết.

Đinh Khải Thành nâng mắt nhìn cô, trong con mắt đen tối đó có một vài tia máu, cũng như chứng minh sự trong sạch của con người anh ta hoàn toàn không còn nữa. Đinh Khải Thành từ trước tới nay vẫn là một người hoàn toàn không tốt.

- Cô lại muốn diễn kịch đến bao giờ? Cô coi tôi là thằng ngu sao?

Phương Hinh lập tức mếu máo như đứa trẻ.

- Anh phải tin em chứ, em sớm thuyết phục được ba mẹ em kết hôn với anh, nhưng mà…

Chưa kịp nói xong, Phương Hinh đã bị Đinh Khải Thành cho một cái tát.

Hắn ta vốn dĩ ban đầu đã tin, nhưng vì cái xấu xa của Hướng Kim áp lên người hắn, lâu dần Đinh Khải Thành không còn tin ai ngoài đồng bọn của mình nữa.

- Cô tưởng tôi ngu ngốc tin cô sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay, tôi không xử lí được cô, phá tan mối quan hệ hai người, tôi sẽ không làm người nữa.

Phương Hinh lấy lại tinh thần, cô tự tin rằng Hoàng Tống Hiên sớm sẽ đến cứu cô, nhưng điều không ngờ là, Đinh Khải Thành đã lấy máy quay ra đặt ở một góc.

- Anh định làm gì?

Giọng nói yếu ớt càng tăng thêm vẻ hứng tình trong con người anh ta.

Đinh Khải Thành chậc một tiếng, yên lặng mà ngắm nhìn cơ thể mỹ nhân.

- Tôi nói cô nghe, nể tình cô nhiều năm đeo bám tôi, tôi vẫn là muốn trao cơ thể này cho cô, có được không? Cô có biết vì sao tôi lại chọn địa điểm này để quay video không? Bởi vì khi Hoàng Tống Hiên xem được nó, anh ta sẽ càng hận, chúng ta và anh ta chỉ cách nhau vài trăm mét nhưng hắn ta lại không cứu được cô. Đây chẳng phải là vết thương chí mạng hay sao?

Đinh Khải Thành lằng nhằng trước mặt cô, Phương Hinh không thèm để ý, bề ngoài là lớp bọc bình tĩnh nhưng hai bên trán đã toát mồ hôi, cô đang quan sát tình hình để xem có cách nào trốn thoát.

Ánh mắt vô tình dán vào cửa thông gió được làm bằng nhựa trên sát trần nhà, nhân lúc anh ta đang cởi thắt lưng, Phương Hinh đang đeo giày cao gót đạp anh ta một cú ở bụng.

Đinh Khải Thành chỉ loạng choạng vài bước, ngay cả cô cũng không ngờ, mình dùng sức mạnh như vậy sao anh ta chỉ có ảnh hưởng một ít như thế.

Con dao ở thắt lưng rơi ra trên nền đất, nằm ngay trung tâm khoảng cách giữa Phương Hinh và Đinh Khải Thành. Đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, đây là cơ hội nguồn sống duy nhất.

- Hoàng Tống Hiên…

Người đàn ông gõ vữa bên ngoài chính là anh, trước đó Hoàng Tống Hiên từng thấy Đới Dĩ An, theo lời cô ấy vào nhà vệ sinh nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy ai.

Vì Hoàng Tống Hiên là người bỏ tiền bao cả quán bar vậy nên anh có quyền tạm ngưng âm thanh một thời gian, vừa hay bên trong nhà vệ sinh nam có động tĩnh.

- Phương Hinh…

Phương Hinh và Đinh Khải Thành chạy lao về phía con dao đó, cô nhìn vào trong đôi mắt anh ta, chỉ toàn là một màu đỏ u ám.

Cho dù Hoàng Tống Hiên có ở đây, thời gian mở cửa và thời gian bị dao đâm vẫn là cách nhau một trời một vực, Phương Hinh vẫn là muốn cứu bản thân dựa vào sức mình trước.

Mặc dù tay chân mềm nhũn trước một kẻ điên trong căn phòng tối này, trước sự sống và cái chết, cô vẫn còn sự can đảm để chiến đấu.

Quả nhiên, Đinh Khải Thành nhanh chân một bước, anh ta nhanh chân bắt lấy con dao, không chút do dự đưa lên ngay trước mặt Phương Hinh, mũi dao sắc lẹm lạnh lùng, tựa như muốn hủy hoại cô trong tích tắc.

Phương Hinh đứng im như tượng, âm thanh ngoài cửa vẫn không những gõ, trong khoảng không yên tĩnh này, Đinh Khải Thành chỉ thì thầm một câu.

- Nếu cô lên tiếng, tôi sẽ giết chết cô.

Hắn ta nhếch mày lên, khéo môi cũng không ngừng cong nhẹ, hoàn toàn không sợ hãi.

- Hinh Hinh, em có trong đó không?

Hoàng Tống Hiên bên ngoài gõ cửa, đôi tai áp sát cánh cửa để nghe âm thanh, anh đoán không thể sai, rõ ràng vừa nãy đã nghe thấy, sao bây giờ âm thanh kì lạ kia lại biến mất không dấu vết rồi.

Anh im lặng hồi lâu không lên tiếng, bản thân vẫn đứng bên ngoài chờ cơ hội.

Bên trong, mũi dao Đinh Khải Thành càng lúc càng tiến đến gần Phương Hinh, cô sợ hãi đến mức rơi nước mắt, khuôn mặt trắng bệch đi trông thấy.

Bị dồn vào góc tường, hy vọng sống là anh không biết đã rời đi hay chưa, cô muốn được sống, vẫn muốn được sống cùng anh.

Cho dù có chết, cũng không thể chết cùng người đàn ông biến thái trong một nơi lạnh lẽo thế này.

Cô liều mạng, dùng hết sức lực hét lớn.

- Tống Hiên, cứu em…

Đinh Khải Thành không nói dối, cô lên tiếng hắn ta sẽ giết chết cô.

Mũi dao đã đâm vào bụng Phương Hinh, máu tươi cứ như vậy trào ra, khuôn mặt cô cứng đờ tại chỗ, không ngờ cảm giác bị giết của mấy diễn viên trên phim mà cô nhìn thấy là như vậy.