Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê

Chương 47: Mưa Không Thuận, Gió Không Hòa



Sau khi tin tức Phương Hinh bị người khác cố ý giết chết đã bị đồn thổi ra khắp trường, mà nhờ chuyện này, Hướng Kim lại không dám bén mảng tới gần Hoàng Tống Hiên nữa.

Chẳng phải khi Phương Hinh nhập viện, đây chính là cơ hội tốt để cô ta tiếp cận anh hay sao?

Một là đầu óc có vấn đề, hai là có điều gì mờ ám.

Thông qua tấm cửa kính từ bên ngoài nhìn vào, Hạ Miên càng nhìn càng sốt ruột, người bạn từ nhỏ tới lớn cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm, lần đầu tiên lại bắt gặp Phương Hinh trong tình trạng dở sống dở chết. Làm sao cô yên lòng được đây.

Vừa quay người về phía hành lang, bộ dạng Hoàng Tống Hiên như nửa người nửa ma khiến cô giật mình, chân hơi lùi ra sau.

- Sao anh còn chưa về nữa?

Anh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn vào cô gái đang nằm thở bình oxi bên trong.

- Tôi muốn nhìn thấy cô ấy tỉnh lại.

- Không ngờ tình cảm của hai người lại sâu đậm như vậy.

Dường như đây là lần đầu Hạ Miên và Hoàng Tống Hiên nói chuyện một cách nghiêm túc, mà phần lớn lại nhờ vào Phương Hinh.

Anh ngây ngốc ở đó một lúc, một ý nghĩ tiêu cực lập tức hiện lên trong đầu. Sau đó liền lẩm bẩm…

- Có phải nếu tôi không tổ chức bữa tiệc tân sinh viên ở quán bar, có lẽ cô ấy sẽ không thành ra bộ dạng thế này.

Hạ Miên di dời tầm mắt, chữ được chữ mất hoàn toàn không rõ.

- Hả? Quán bar bữa tiệc tân sinh viên do anh làm chủ sao?

Hoàng Tống Hiên không trả lời, ánh mắt lúc này lại đờ đẫn như người mất hồn. Chu Dật có vẻ đã nghe thấy và đoán được ý nghĩ tiêu cực từ Hoàng Tống Hiên, xuất hiện từ lúc nào ở phía sau, nhẹ nhàng vỗ vai anh.

- Điều ngu ngốc nhất là có suy nghĩ tự biến mình thành tội đồ, biết không hả?

Nghe được lời này từ miệng Chu Dật, anh bật cười thành tiếng, tuy vậy bên trong lớp mặt nạ kia vẫn còn mờ nhạt và u ám.

Đây là câu nói mấy năm trước, khi Chu Dật cho một cô bé ăn kẹo trái cây vị dâu và cuối cùng phải nhập viện vì dị ứng. Cậu cũng là một cậu bé, không hiểu gì, không biết gì, nghe một vài câu chỉ trích từ người lớn thì tự thu hẹp mình, biến bản thân thành tội đồ.

Nhưng Hoàng Tống Hiên lại là kẻ ngoài lạnh trong nóng, tuy lời nói lạnh nhạt nhưng tất cả câu từ đều có ý tốt. Mà câu Chu Dật nhớ nhất, chính là câu này.

Cả ba người cùng nhìn vào cô gái nhỏ bé đang chống chọi với sự sống ở bên trong, tựa như công chúa ngủ trong rừng và chờ hoàng tử đánh thức, nhưng ngoài đời thực hoàn toàn không có kết cục tốt đẹp giống trong truyện cổ tích. Đều là một tay số phận sắp đặt.

Hoàng Tống Hiên cảm thấy đau đớn, anh vừa đặt tay lên cửa kính, như muốn nhắn nhủ với cô điều gì thì bị một âm thanh dõng dạc dập tắt.

- Ai là Hoàng Tống Hiên?

Trình Vũ ngồi trên ghế ở hành lang lập tức đứng dậy đi về phía bên này, đối mặt với vị cảnh sát trẻ tuổi kia.

Người đàn ông cầm còng số 8 ra, phía sau còn có hai người cấp dưới đi theo làm nhiệm vụ.

- Tôi hỏi lại lần nữa, ai là Hoàng Tống Hiên?

- Là tôi.

Hoàng Tống Hiên bước lên trước hai bước, đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi kia, dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn vẻ mệt mỏi như trước, mạnh mẽ hơn nhiều.

Vốn dĩ sinh ra trong gia đình quan chức, chỉ cần nhìn một cái sẽ biết người ta có phải cảnh sát hay không. Sắp thấy tên cảnh sát kia bắt người, Trình Vũ ra tay ngăn cản, lời nói và cử chỉ rất giống với người đang làm trong ngành.

- Anh xuất trình giấy tờ trước đi.

Nghe thấy tiếng tên cảnh sát trẻ thở dài một hơi, anh ta đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt bọn họ, sau cùng vẫn không thể ngăn cảnh sát bắt người đi.

- Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án giết người không thành của cô Phương Hinh, mời anh đến đồn cảnh sát hợp tác để lấy lời khai.