Mạt Lê: “Gần đây có phải cậu không hài lòng về tôi không?”
Trần Tự: “Hả?”
Mạt Lê: “Con người cậu sao lại như tuyệt vọng hả?”
Trần Tự: “…Rốt cuộc cậu nói gì thế…”
Mạt Lê: “…Cậu coi như tôi chưa nói đi…”
Trần Tự: “………..”
Lúc ăn tới một nửa thì Khưu Nghênh Nghênh cùng một nữ sinh tay trong tay đi vào tiệm.
Trong lòng Trần Tự hồi hộp, còn chưa kịp nháy mắt với Khưu Nghênh Nghênh bảo cô đừng qua đây thì cô đã sải bước dài đi tới bàn của hai người bọn họ: “A! Trần Tự!”
Cái thìa trong tay Trần Tự tách một tiếng rớt vào bát canh…
Xong rồi, Mạt Lê có thể hiểu lầm Khưu Nghênh Nghênh là gì của mình không…
Trần Tự đang lo lắng, Khưu Nghênh Nghênh quay đầu về phía Mạt Lê, cười thật tươi: “Mạt Lê!”
Mạt Lê mỉm cười: “Thật khéo Nghênh Nghênh, cậu cũng tới đây ăn cơm sao?”
Trần Tự há hốc mồm: “Hả? Hai người biết nhau?!”
Khưu Nghênh Nghênh và Mạt Lê cùng cười gian: “Hì hì hì, cậu cho là thế nào?”
Sau đó Trần Tự truy hỏi Khưu Nghênh Nghênh tới cùng, anh mới biết được cô và Mạt Lê từ nửa học kỳ đầu của năm nhất đã cấu kết với nhau…
Nghĩ đến lúc mình than phiền với Khưu Nghênh Nghênh, Trần Tự đổ mồ hôi…
Trên thế giới này, sinh vật khủng bố nhất quả nhiên là phụ nữ mà…
Không có sự uy hiếp của Nhiễm Tân, cũng không có sự uy hiếp của các cô gái khác muốn dòm ngó Trần Tự, Trần Tự và Mạt Lê hai người nắm tay nhau, ngọt ngọt ngào ngào yêu đương.
Vào một hôm của học kỳ sau, Trần Tự nhận được một cú điện thoại của mẹ.
Trong điện thoại, mẹ Trần Tự đề ra một kế hoạch về chỗ học viện của Trần Tự.
Kế hoạch này rất đơn giản —— năm hai năm ba học tại đại học M ở Mỹ, năm tư trở về đại học W học tiếp.
Trong điện thoại, Trần Tự hoàn toàn từ chối đề nghị của mẹ.
Mẹ Trần Tự thở dài một hơi, nói: “Con hãy suy nghĩ đi, mẹ đã nói một tiếng với viện trưởng của học viện con, bảo ông ấy giữ lại một phần du học cho con.”
Trần Tự không thể thay đổi ý của mẹ, anh cũng lười nói nhiều lời với bà, liền cúp máy tìm Mạt Lê đi ăn cơm.
Vốn tưởng rằng mẹ sẽ bỏ qua chuyện kia, ai ngờ bà lại kiên nhẫn như thế, gọi điện thoại cho anh hết lần này tới lần khác, chẳng phiền hà mà dạy bảo anh cơ hội xuất ngoại lần này là hiếm có cỡ nào.
Ban đầu Trần Tự còn nhẫn nại nói với mẹ anh không muốn đi, tới cuối cùng anh dứt khoát không nhận điện thoại của bà nữa.
Sau đó, chưa đến hai ngày, Mạt Lê đã biết chuyện này.
Mạt Lê không nhìn bát cơm mà nhìn Trần Tự, nói: “Vì sao anh không ra nước ngoài? Cơ hội tốt như vậy.”
Trần Tự vừa nghe xong liền không vui: “Mẹ anh gọi điện cho em ư?”
“Ừm.”
“Em đừng để ý bà ấy. Sau khi thi đại học bà ấy cứ muốn anh ra nước ngoài học lớp dự bị, anh không đồng ý mà thôi.”
“………..”
“Anh không muốn đi, em đừng giúp mẹ anh khuyên anh. Anh đã quyết tâm rồi.”
“Bao nhiêu người muốn đi chẳng đi được, anh đừng bướng bỉnh quá…”
Trần Tự đập bàn, cơn giận nghẹn mấy ngày qua lập tức bùng nổ: “Em có ý gì hả, chỉ mong anh cút đi thật xa phải không?!”
Mạt Lê ngỡ ngàng, cô chưa từng thấy Trần Tự nóng giận: “Anh…anh làm sao thế hả…”
“Thực ra em có ý với Nhiễm Tân kia nên muốn chia tay với anh phải không?!”
Nghe Trần Tự nói vậy, Mạt Lê cũng nổi giận, cô ném thìa trên bàn: “Chuyện này liên quan gì đến Nhiễm Tân?! Anh có ăn thuốc súng cũng đừng bắn ra lung tung?!”
“Anh không ra nước ngoài thì liên quan gì đến em? Ai cần em lo nhiều như vậy!”
“Được được được em mặc kệ, anh thích làm thế nào thì làm thế đó đi!”
Mạt Lê đứng dậy, cầm ba lô bỏ đi.
Năm phút sau, nhìn thấy vị trí đối diện trống rỗng, Trần Tự đột nhiên tỉnh táo từ trong buồn bực ——