Theo Lối Hạnh Phúc

Chương 1: Trận đòn



Mùa thu năm 1992.

Bầu trời xám xịt, gió thổi lá cây bay khắp cả con phố.

Có vẻ như trời sắp mưa.

Người lớn thì đã nhanh chóng dọn dẹp tìm chỗ trú mưa, nhưng đám trẻ con gần căn nhà hoang tàn cuối phố thì lại không như vậy. Bọn trẻ khoảng mười đứa, đang nhìn một bà chủ cửa hàng bán đồ ăn đánh chửi một đứa trẻ tầm mười một, mười hai tuổi.

Bà ta nhìn trên tay một cây roi làm từ cành cây đã bị quất cho tơi tả, quyết định cầm cái cành cây khác thay thế để tiếp tục đánh.

Bà ta vừa đánh vừa chửi:

- Còn không nhận lỗi? Tao nói mày làm vỡ thì chính là mày làm vỡ!

Đứa trẻ bị đánh kia, tay ôm lấy đầu, trên áo thì hằn lên những vết máu đang thấm ra. Cậu ta im lặng không nói một lời.

Bên cạnh cậu ta là rất nhiều cành cây đã bị quất cho nát ra.

Người phụ nữ thấy cậu ta vẫn im thin thít, đến rên cũng không rên lên một tiếng thì càng bực tức. Bà ta dùng chiếc roi mới quất liên tiếp vào người cậu bé:

- Mở miệng ra nói chuyện! Mày bị câm hả? Bà bảo mày mở mồm ra!

Mụ ta tiếp tục quất liên tục vào người cậu bé, quất đến khi cậu ta lăn ngã ra đất vẫn không hé một lời, khi mà áo của cậu ta đã bị máu tươi nhúng hết. Mụ lại dùng cây roi ấy, quất đến khi nó nát ra, mệt đến mức mụ cũng chảy ròng ròng mồ hôi, mới vứt roi đi, lại đá một cái vào đầu cậu ta, rồi mới quay đi.

Mụ đi chưa được vài bước, lại có tiếng nói của mụ vọng lại:

- Được rồi! Mày làm bể nhiều đồ như vậy, tiền lương tháng này xem như không có. Thật đúng là làm ơn mắc oán mà. Tao đi nói với bà già nhà mày. Khôn hồn vào làm việc đi!

Khi bóng mụ đã khuất, từ trong đám nhóc đứng xem, xuất hiện một cậu bé tầm bảy, tám tuổi bước ra. Cậu ta tiến về phía cậu nhóc đang ngã lăn dưới nền đất:

- Xin lỗi! Ta không cố ý! Ta định nói ra nhưng Vương Thúy Hoa hung dữ như vậy, ta không dám...

Vương Thúy Hoa là bà chủ tiệm đồ ăn, cũng là người đàn bà vừa mới đánh cậu nhóc trên sàn đất.

Cậu bé trên sàn đất lật ngửa người lên, thở ra một hơi, hít sâu, ngẩng đầu lên nói với cậu nhóc kia:

- Cho nên, cậu để tôi bị đánh?

Sắc mặt cậu nhóc kia trắng bệch, cứng lại một lúc thì mới trong cổ họng phát ra mấy từ lí nhí:

- Tôi... tôi xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý mà...

Cậu bé bị đánh nhìn cậu nhóc bảy tuổi, cười trào phúng.

Một lát sau, cậu nhóc bị đánh lại từ từ bò dậy, đứng thẳng, nhìn về cậu nhóc bảy tuổi, nói với một âm lượng chỉ đủ để hai người bọn họ nghe thấy:

- Sáng ngày mai, 6 giờ sáng, cậu phải đến đây gặp tôi. Nghe chưa? Nếy cậu không đến, bố cậu...

Cậu bé bị đánh chưa nói xong nhưng cậu nhóc 7 tuổi vẫn nghe ra hàm ý uy hiếp trong đó. Sắc mặt cậu ta trắng hơn, gật gật đầu.

Triệu Mặc Hàn đi vào trong tiệm ăn làm việc.

Tạ Nhất Xuyên cũng cùng với đồng bọn tản ra. Trong đầu thì khiếp sợ, bị đánh như vậy mà không kêu một tiếng. Thứ quái vật gì vậy? Nếu là hắn, cả con phố đều nghe được tiếng khóc rồi.

Triệu Mặc Hàn chính là cậu bé mới đánh cho tả tơi kia. Còn Tạ Nhất Xuyên chính là cậu nhóc mới lại vừa xin lỗi.

Sự việc là như thế này, Tạ Y Xuyên hôm nay cùng đồng bọn đi lên phố xem đánh bóng rổ về. Trên đường về nhà thì rẽ vào tiệm ăn gần nhà. Hắn và đồng bọn mỗi người gọi một suất cơm. Sau khi Triệu Mặc Hàn làm cho mỗi người một suất, thì quay vào rửa bát dĩa. Tạ Y Xuyên là người ăn nhanh nhất. Trong lúc đợi lũ bạn, hắn cầm cái bóng rổ hàng hiệu mới được dượng út mua từ nước ngoài về cho, tung lên không trung. Mấy lần tung đầu, hắn cũng chỉ nhẹ tay thôi, nhưng càng về sau, hắn tung bóng lên càng mạnh. Và sự cố đã xảy ra, khi hắn đang tung một quả bóng thật mạnh theo hướng lên trần nhà, thì bị trật chân, và quỹ đạo thẳng đứng của quả bóng cũng thay đổi. Nó hướng vào trong gian bếp, rơi thẳng xuống hai chồng bát đĩa mà Triệu Mặc Hàn vừa mới rửa chưa kịp úp lên. Cả hai chồng bát đĩa rơi tung tóe xuống sàn nhà, vỡ tung tóe, mảnh vụn bắn khắp nơi. Mà trùng hợp lúc này, Vương Thúy Hoa mới đi chơi mạt chược bên nhà hàng xóm về. Lâm Quế Hoa mới thua hơn 200 đồng (hơn 600K VND) còn chưa biết trút giận vào đâu, thì thấy đồ đạc tung tóe, lập tức lôi Triệu Mặc Hàn ra tẩm quất một trận.

Và sau đó thì như này.

Kẻ bị đánh thì tiếp tục làm việc.

Kẻ đứng xem cũng tản dần ra.

Làm việc đến gần nửa đêm, Triệu Mặc Hàn mới xách cái thân hình xơ xác ấy về nhà, cùng với chiếc áo đã nhuốm đẫm máu.

Động tĩnh của hắn đánh thức Mao Mao.

Mao Mao là con chó mà hắn nuôi.

Mao Mao thấy hắn đi về, lập tức nhảy vồ ra phía hắn, miệng lôi một góc áo của hắn, vẫy đuôi ngoe nguẩy.

Hắn sờ sờ cái đầu của Mao Mao, lại mở phần xương thừa lấy ở tiệm ăn được gói trong bao ra, cho nó ăn.

Mao Mao liếm liếm tay chủ nhân, sau đó mừng rõ cúi xuống xử lí đống xương.

Còn Triệu Mặc Hàn thì tiếp tục ra giếng tắm rửa.

Thời tiết bây giờ đã là cuối thư, sắp vào đông. Nước giếng bây giờ cũng rất lạnh, đặc biệt là vào đêm hôm khuya khoắt. Chắc là khoảng tầm 7, 8 độ C đi.

Mà Triệu Mặc Hàn thì lại như không cảm giác được, hắn tiếp tục dội từng gáo nước lên người. Nước giếng dội trôi bớt đi những vết máu kia.

Lúc sắp vào nhà, hắn dừng lại, đi vào xó tường, lôi ra một chiếc áo khác, cũng cũ nát đến bạc màu tàn tạ, nhưng ít nhất nó không nhuốm máu.

Hắn mặc áo vào, rồi lại đi ra giếng, giặt sạch bộ quần áo vừa thay.

Hắn đi vào nhà, cầm theo một suất cơm còn nóng hổi đi vào buồng trong. Nói là buồng trong thì hơi quá, cũng chỉ là một chiếc giường được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm lán tre rách mướt.

Trên giường đang nằm một bà lão. Cảm nhận được có người đi tới, bà lão hỏi chuyện với một âm thanh yếu ớt và mệt mỏi:

- Mặc Hàn về đấy à?

Triệu Mặc Hàn đi vào, đỡ bà lão ngồi lên, lấy ra phần cơm, múc lên đưa cho bà lão.

Bà lão nhìn Triệu Mặc Hàn, chảy hai hàng nước mắt. Bà cố gắng dùng đôi tay của mình vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Triệu Mặc Hàn:

- Có đau lắm không?

Triệu Mặc Hàn lắc đầu.

Bà lão lại thở dài một hơi:

- Aizzz, là ta làm khổ con rồi. Con quay về cô nhi viện đi. Đừng lãng phí thời gian lo cho cái thân già này nữa! Cũng chẳng được mấy hơi!