Theo Lối Hạnh Phúc

Chương 14: Chăm sóc



Sang hôm sau, lúc bắt đầu chở Tô Anh đi học.

Triệu Mặc Hàn đỡ cô bé trèo lên xe, nhưng khi tình cờ chạm phải bàn tay của Tô Anh.

Triệu Mặc Hàn cảm nhận được cả người Tô Anh dường như co lại một chút.

"Làm sao vậy?"

Tô Anh với ánh mắt chột dạ, cúi xuống rồi lắc đầu:

"Không có".

Triệu Mặc Hàn trực tiếp giơ ống tay áo của Tô Anh lên, lại lật bàn tay lại, trên làn da non mịn có một vết sước kéo dài từ cổ tay vào trong cánh tay, chiều dài khoảng 5 cm, nhìn không sâu lắm nhưng có hở thịt ra một chút, còn có một ít vết máu khô xung quanh.

Chắc là đêm qua lúc dây dưa với Vương Tam thẩm bị va quyệt gây ra.

Triệu Mặc Hàn cúi đầu xuống xem vết thương:

"Đau lắm không?"

Tô Anh lắc đầu.

Triệu Mặc Hàn ấn nhẹ xung quanh vết thương một chút, khuôn mặt Tô Anh lập tức căng lại.

Triệu Mặc Hàn hỏi Tô Anh:

"Bố mẹ biết chưa?"

Tô Anh lại lắc đầu.

Cũng đúng thôi, nếu như bọn họ biết được thì vết thương của Tô Anh cũng không như thế này.

"Lần sau mà bị thương là phải nói liền nghe chưa!"

Tô Anh gật đầu.

Triệu Mặc Hàn sờ lên đầu bé:

"Ngoan".

Triệu Mặc Hàn bế Tô Anh lên xe, chạy xe đến trường rồi dắt Tô Anh vào sau đó lại chạy xe đi lên trấn trên một chuyến. Lúc trở về là đã có ít băng gạc và một chút dụng cụ y tế khác được đựng gọn gàng trong một cái túi nhỏ rồi.

Triệu Mặc Hàn chỉ cần mấy bước là đến được lớp Tô Anh.

Tô Anh cũng nhanh chóng được gọi ra.

Triệu Mặc Hàn nhẹ nhàng vén ống tay áo của Tô Anh, dùng que bông tẩm nước muối sinh lý sát trùng qua một lượt.

Khuôn mặt của Tô Anh nhăn lên, cánh tay nhỏ cũng rút lại vì đau đớn:

"Mặc Hàn ca ca, đau quá, nhẹ một chút có được không?"

Ánh mắt Triệu Mặc Hàn vẫn nhìn chăm chú vết thương, khuôn mặt không có gì thay đổi ngoại trừ lông mày có nhăn lại một chút rồi giãn ra như lúc ban đầu. Động tác trên tay cũng không dừng, chỉ là giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành:

"Đợi một chút, sẽ bớt đau ngay!"

Sau đó bôi thuốc xong, dùng bông y tế kẹp vào miệng vết thương rồi dùng vải quấn, thắt theo hình nơ con bướm.

Thời kỳ những năm 90 của thế kỷ XX, các thiết bị điện tử không phổ biến như sau này. Trẻ con thời ấy cũng chưa tiếp xúc với mấy thứ đồ công nghệ điện tử nhiều, các trò chơi dân gian cũng khá phổ biến.

Vào mỗi buổi chiều ở Vương gia thôn, trẻ con sau khi đi học về thường sẽ cùng nhau chơi đùa ở bãi cỏ bên cánh đồng làng.

Tô Anh mới chuyển đến, cũng dần quen thêm nhiều bạn mới, cũng tham gia chơi cùng.

Vì là đứa trẻ lớn nhất, Triệu Mặc Hàn được giao trọng trách là mang Tô Anh đi chơi.

Cũng không chỉ có mình Tô Anh hay Triệu Mặc Hàn đi chơi mà còn có rất nhiều bạn nhỏ khác, chỉ là Triệu Mặc Hàn được sự nhờ vả của vợ chồng Tô Cẩn là chú ý Tô Anh một chút.

Tô Anh có thể nói là cô bé đẹp nhất ở trong thôn bây giờ.

Các bạn nhỏ bây giờ còn chưa hiểu tình yêu là gì nhưng ai cũng thích cái đẹp a.

Tô Anh thường xuyên được các bạn nhỏ xem là tiểu công chúa.

Bãi cỏ xanh ngát, rất rộng. Có rất nhiều đứa trẻ đang chơi ở đó. Có đứa xé tờ giấy từ quyển vở, dùng dây chỉ buộc lên rồi thả như một chiếc diều. Có đứa nhảy lò cò, có đứa bắn bi.

Bãi cỏ nằm sát bên đồng ruộng. Thời ấy những vùng xung quanh thị trấn, giáp thành phố có nhiều ruộng nương lắm.

Bên dưới ruộng là Tạ Y Xuyên và các bạn đang chơi đá bóng.

Mà bây giờ, trong số những đứa trẻ đi ra cùng Triệu Mặc Hàn từ trong nhà họ Tô lại có đem theo một quả bóng đá.

Lúc trước ở trong vùng chỉ có mình Tạ Y Xuyên là người duy nhất có bóng.

Tạ Y Xuyên cũng trở thành đối tượng được nhiều đứa trẻ hâm mộ.

Vậy nên khi đem quả bóng theo cùng, những đứa trẻ khác đều rất tò mò đến xem.

Người cầm bóng là một cậu nhóc gầy với làn da cháy nắng, học lớp 2, tên là Vương Vệ Quốc.

Vương Vệ Quốc mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bây giờ vẫn sống với ông nội, dạo gần đây mới có da thịt một chút, lúc trước là luôn gầy như nắm da bọc xương.

Khi mà Vương Vệ Quốc cầm quả bóng đến gần, có nhiều đứa trẻ vây quanh.

Tô Anh sau một vài buổi chiều dạo chơi cùng các bạn nhỏ nơi đây thì đã cùng các bạn nhỏ kết làm bạn thân. Trẻ con không như người lớn, không có phòng bị nhiều, cũng dễ chơi chung hơn.

Vả lại, Tô Anh khi đến chơi còn thường mang theo nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi nữa.

Trẻ con cũng biết thiệt hơn.

Tô Anh khá ngoan, luôn tràn đầy sức sống, tinh nghịch như một con sóc nhưng ngoan ngoãn như chú chim nhỏ.

Mà Triệu Mặc Hàn trên danh nghĩa chăm sóc Tô Anh nhưng luôn rất ít khi chơi đùa mà đem theo một ít đồ thủ công như xâu hạt hay búp bê, đan lát để làm hoặc mang theo một quyển sách và ngồi dưới gốc cây hoặc đình hóng mát để đọc.

Đồ thủ công có thể kiếm tiền còn sách thì mượn từ Tô Cẩn. Tô Cẩn tuy là thầy giáo dạy toán nhưng từng du học ở nước ngoài, sách trong thư phòng cũng có rất nhiều lĩnh vực.

Cứ như vậy mà ngày qua ngày.

Ở trên bãi cỏ có một cái đình hóng mát nhỏ với một cái bàn đá tròn với mấy cái ghế đá xung quanh. Trên đó thỉnh thoảng sẽ có người ngồi.

Hôm ấy, Tô Anh đang cùng các bạn nhỏ nghịch ngợm trên bãi cỏ thì nắng nhẹ của buổi chiều lại được đột ngột thay thế bằng một trận mưa to sấm sét đùng đùng.

Trẻ con ở thôn quê từ nhỏ đến lớn đã nghe qua vô số truyền thuyết về Lôi thần.

Chẳng hạn như vào trời mưa, Lôi thần sẽ bắt đi một đứa trẻ hay nói dối hoặc đứa trẻ nào trời mưa rong chơi không chịu về nhà sẽ bị Lôi thần đuổi đánh.

Nước mưa như xối xả trút xuống, những đứa trẻ nhanh chóng chạy đến đình để tránh mưa.

Cái đình tuy hơi nhỏ nhưng chen chúc một tý thì các bạn nhỏ vẫn có thể trụ được.

Chỉ là mưa mỗi lúc một to, gió thổi nước mưa bay vào dưới đình.

Nếu bị nước mưa ngấm vào sẽ rất dễ bị phong hàn (cảm lạnh dạng nặng, Trung Quốc nhiệt độ thấp nên dễ có người chết) nên những đứa trẻ sẽ chen lấn chật chội một tý.

Mưa càng ngày càng to.

Nếu cứ đợi như vậy không biết khi nào mới hết mưa.

Có mấy đứa nhóc thỉnh thoảng lại sợ hãi hỏi:

"Có phải Lôi thần sắp đến bắt chúng ta đi không?"

"Mẹ tớ bảo trời mưa không chịu về nhà sẽ bị bắt".

"Ôi! Tớ sợ quá! Tớ không muốn bị bắt đi đâu!"

Tạ Y Xuyên mang theo quả bóng dính đầy bùn, đang ngồi ở trên ghế đá quát:

"Im đi! Chỉ có những đứa nào nhát gan mới bị bắt thôi."

Triệu Mặc Hàn nhìn trời đang mưa ào ào, trao quyển sách cho Vương Vệ Quốc, kéo Tô Anh vào phía trong một chút rồi nói:

"Ở đây, đợi một chút!" rồi nhanh chóng chạy xuyên qua trời mưa.

Một lát sau, Triệu Mặc Hàn quay lại cùng với cái nón to đội trên đầu và mấy chiếc áo mưa.

Hắn trao áo mưa cho mấy đứa trẻ, nhận lấy quyển sách từ Vương Vệ Quốc rồi gói vào trong bịch, cúi người xuống, nói với Tô Anh lúc này mặt mũi đã tái nhợt:

"Tô Anh, leo lên".

Tô Anh kéo ống quần, tay vòng qua cổ, ôm lấy Triệu Mặc Hàn:

"Được rồi".

Triệu Mặc Hàn cõng Tô Anh đi qua cơn mưa, những đứa trẻ khác cũng vội theo sau.